*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Nước nóng k1ch thích giác quan đang trì trệ, khiến làn da trắng lạnh của Chu Thời Dư hơi ửng đỏ lên.
Đêm trôi qua một cách yên bình, tai anh chỉ còn tiếng ù ù nho nhỏ.
Trong phòng tắm ngột ngạt, Chu Thời Dư cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, anh thấy các đầu ngón tay không còn run rẩy do căn bệnh gây ra hoặc do tác dụng phụ của thuốc giống hôm qua nữa.
Các triệu chứng đã thuyên giảm, chắc là sẽ không tái phát.
Anh đưa mắt nhìn hàng chục vết sẹo trên cổ tay, Chu Thời Dư tắt vòi sen, cầm khăn tắm trên kệ lên lau khô người.
Thính giác đang dần hồi phục của anh bắt được những âm thanh khe khẽ bên ngoài cửa.
Anh đeo kính vào, chỉ quấn khăn tắm ngang hông rồi bước ra ngoài.
Khi mở cửa, anh nhìn thấy Thịnh Tuệ đang xuống giường, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu nhìn.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của cô như dự kiến dừng ở phần thân trên tr@n trụi của anh, cô nhanh chóng liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi vội vàng né tránh, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.
Thịnh Tuệ hắng giọng: "…..
Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Cảm xúc vẫn trống rỗng như cũ, nhưng không còn tê liệt như đêm qua, khi các giác quan phục hồi, não bắt đầu chầm chậm hoạt động lại.
Hai người chào buổi sáng xong lại không biết nói gì, Chu Thời Dư thấy Thịnh Tuệ chần chừ muốn nói lại thôi, anh nhớ lại đêm qua khi anh uống thuốc trong phòng ngủ có tiếng sột soạt, anh cầm chai nước trên bàn kính rồi bước tới phòng thay đồ.
Phòng thay đồ không lớn, ở dãy tủ ngang đầu tiên bên cạnh cửa có một chiếc túi.
Cảm nhận được ánh mắt phía sau, Chu Thời Dư thò tay vào đáy túi da, lấy ra một hộp thuốc trong suốt có vách ngăn nhỏ, anh đổ năm viên thuốc đủ loại hình dáng vào lòng bàn tay.
Mấy giây sau, Thịnh Tuệ ngập ngừng hỏi: "… Anh đang uống thuốc à?"
"Là thực phẩm chức năng." Chu Thời Dư xoay người, bình tĩnh nhìn cô đi tới, anh mở ra lòng bàn tay giải thích từng cái:
"Vitamin B, vitamin C, dầu cá, Canxi
-Magie và Axit folic."
"Sao tự dưng lại uống nhiều thực phẩm chức năng như vậy." Thịnh Tuệ cảm thán xong rồi thở phào, trên mặt lộ rõ nét vui mừng, giọng điệu cũng nâng lên cao hơn một chút:
"Sao lúc trước em không thấy anh uống?"
Chu Thời Dư kiên nhẫn chờ cô quan sát rõ ràng xong mới đưa viên thuốc lên rồi uống nước, ngẫm nghĩ vài giây, anh tươi cười ôn hòa: "Thời gian uống thuốc là vào buổi sáng, lúc đó em còn đang ngủ."
"Em cứ lo anh bị bệnh cơ, may là em nghĩ ngợi lung tung thôi." Thịnh Tuệ ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: "Hôm nay anh thấy khỏe hơn chưa?"
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt cô có ý cười, hàng mi cong tít, bên má phải có một vết hằn, vẻ ngây thơ duyên dáng vừa mới ngủ dậy khiến người ta mềm lòng.
Chu Thời Dư có thể nhìn ra cô thực sự quan tâm đ ến anh, thế là anh giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô: "Giờ thì ổn rồi."
Nghe giọng nói của anh không còn khàn khàn nữa, Thịnh Tuệ để mặc cho bàn tay to lớn của Chu Thời Dư xoa đầu cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!