Chương 28: “nhờ Có Anh Lần Đầu Tiên Em Mới Chính Thức Có Được Sự Tự Tin Và Cảm Giác An Toàn”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

Làm sao để diễn tả cảm giác đó?

Có lẽ giống như các linh kiện đã được tháo rời rồi lắp ráp lại, cho dù các bộ phận khác nhau có được đặt lại vào vị trí cũ thì chúng cũng không còn trông như ban đầu nữa, như thể chỉ cần đụng vào một chút thôi thì chúng sẽ lại vỡ tan thành từng mảnh.

Lúc đó Thịnh Tuệ quả thực rất bất lực, cô muốn đẩy đầu Chu Thời Dư ra, không phải cô không đủ sức mà là cô không thể với tới, ban đầu cô tưởng rằng nếu cô khóc thì sẽ đánh thức lương tâm của Chu Thời Dư, nhưng không ngờ nước mắt lại khơi dậy hứng thú của anh.

Mặc cho giọng điệu khàn khàn, Chu Thời Dư vẫn cố tình duy trì phong thái quý ông lịch lãm ga lăng, ngay khi cô sắp lên đến đỉnh, anh cố tình chậm lại hoặc là dừng hẳn, anh lịch sự hỏi cô có muốn anh chậm hơn không, muốn anh nhẹ hơn không.

Thịnh Tuệ tức giận đến nỗi chỉ muốn cào người anh, cô nói không nên lời chỉ có thể lắc lắc đầu, trong lòng hy vọng anh sẽ hiểu.

Ai ngờ người đàn ông nọ biết tỏng mà còn cố ý hỏi, khăng khăng đòi nghe đáp án của cô, anh muốn cô nói rõ yêu cầu của mình, muốn cô tự mình nói "nhanh hơn chút" hay "mạnh hơn chút".

Thịnh Tuệ không chịu nói lời nào, Chu Thời Dư án binh bất động.

Sau cùng cô bị lồ ng ngực ướt đẫm của anh ôm lấy, cô khụt khịt lên án anh là kẻ lừa đảo, miệng thì bảo mọi chuyện đều nghe theo ý cô, nhưng hiện thực thì anh lại muốn gì làm nấy.

Người khác thì trên giường nói ngọt ngào, xuống giường quay lưng trở mặt với người yêu, còn Chu Thời Dư nhất quyết làm ngược lại, dưới giường nói lời ngọt ngào dụ dỗ, trên giường vô liêm sỉ không kiêng nể gì.

"…… Còn khó chịu không em?"

Tiếng đẩy cửa vang lên, tên thủ phạm gây tội xuất hiện ở cửa, giọng điệu thăm hỏi của người đàn ông cao gầy này dịu dàng như nước.

Trong khi Thịnh Tuệ xấu hổ che đậy dấu vết thì Chu Thời Dư mặc một chiếc áo len màu xám mềm mại sạch sẽ, trên sống mũi thẳng tắp của anh đeo cặp mắt kính gọng vàng, sợi dây đeo kính mỏng bên thái dương đang đung đưa nhẹ, dùng bốn từ "áo mũ chỉnh tề" miêu tả anh thì chẳng sai chút nào.

Thịnh Tuệ nhớ lại cách người đàn ông cao quý lịch thiệp trước mặt này đã đối xử với mình trước đó không lâu, cô tức giận nhìn sang, tuy rất muốn mắng anh nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

….

Mặc dù cô bị anh giày vò rất tàn nhẫn nhưng hầu hết thời gian cô quả thực cũng rất hưởng thụ.

Chu Thời Dư đúng là "lưỡi không xương trăm đường lắt léo", anh không cần phải nói dài dòng, chỉ cần hỏi một câu "em không thích sao" cũng có thể khiến Thịnh Tuệ á khẩu, không nói nên lời.

Nhưng Chu Thời Dư làm sao biết được cô đang nghĩ gì, anh cầm lọ thuốc trên tay, đi vào rồi ngồi xuống bên giường, ôn tồn nói:

"Lúc tắm cho em anh thấy chỗ đó có hơi sưng, giờ anh bôi thuốc cho em nhé, được không em?"

Anh vừa nói vừa dùng bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình nhấc chăn bông lên.

Thịnh Tuệ vừa nhìn thấy bàn tay nọ thì ngay lập tức cảm thấy chỗ đó đau nhức không thôi, cô vội vàng trốn sang bên kia, nói lời oán giận nghe thật đáng thương: "… Em không sao, bây giờ chỗ đó đã ổn rồi."

"Bôi thuốc càng sớm thì càng mau khỏi, nếu không ngày mai sẽ càng thêm đau." Chu Thời Dư kiên trì, ôm đầu cô rồi hôn lên trán, kiên nhẫn dỗ dành:

"Ngoan nào, anh không làm em đau đâu, chỉ bôi thuốc cho em thôi mà."

Dù anh có khuyên có dỗ như thế nào, Thịnh Tuệ cũng không chịu để anh vén chăn lên kiểm tra.

Cô vội vàng nói không sao rồi xuống giường, nhưng chân còn chưa kịp chạm đất đã bị anh bế lên.

Cô theo bản năng vòng tay qua cổ anh, nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ và thỏa hiệp của Chu Thời Dư: "Em thấy không thoải mái thì nói cho anh biết nhé."

"…… Ừa."

Được chồng nhẹ nhàng dỗ dành, thái độ Thịnh Tuệ bỗng dưng dịu đi, nhưng cô nghĩ mình không thể để bị viên đạn bọc đường của anh đánh lừa, cô cố gắng tự vệ bằng cách vùi đầu vào lòng anh, nghiêm túc cảnh cáo: "Nhưng mà dù thái độ của anh có tốt đến mấy thì chuyện anh ở trên giường bắt nạt em, em sẽ không tha thứ cho anh ngay đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!