*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Hậu quả của việc lừa gạt Chu Thời Dư rất thảm thiết.
Đạo lý này là kết luận duy nhất Thịnh Tuệ rút ra sau khi tự mình trải nghiệm.
Trong một căn phòng ngủ đẹp đẽ, tối tăm và trống trải, Chu Thời Dư lặng lẽ ôm Thịnh Tuệ vào lòng, cả hai đã mở lòng và giãi bày thẳng thắn với nhau.
Động tác không nhanh không chậm mở chiếc hộp vuông của anh như khuấy động một trái tim đang bình yên.
"Anh vốn không định gấp rút như vậy, vì anh lo sẽ dọa sợ em." Đôi môi mỏng của anh áp vào tai cô, trầm giọng hỏi:
"Trước kia em đã dùng cái này chưa?"
Anh đã biết tỏng rồi mà còn cố ý hỏi, Thịnh Tuệ lắc đầu, cô choáng váng không tìm được chỗ dựa, đành phải tựa lưng vào lồ ng ngực nóng bỏng của anh: "… Không dùng."
Bên tai là giọng cười trầm tựa như bùa chú mê hoặc tâm hồn khiến Thịnh Tuệ bỏ qua tiếng tim đập chói tai, chỉ còn lại người đàn ông dịu dàng như ngọc duy nhất trên đời.
Chu Thời Dư luôn có sự kiên nhẫn vô hạn với cô: "Không sao, anh sẽ dạy em."
Anh nắm lấy bàn tay cô, từ từ xé gói hình vuông, lấy ra lớp màng silicon mỏng hình chiếc nhẫn, cảm giác dinh dính và trơn mịn.
Khi đầu ngón tay chạm vào rồi rút ra, cô thấy có chất lỏng trong suốt chảy ra tạo thành những sợi tơ mảnh trong giây lát.
Thịnh Tuệ đang trố mắt lên nhìn thì nghe thấy tiếng thở dài nửa cười nửa bất đắc dĩ không rõ ý gì của anh, hơi thở nóng tựa như nước sôi phả vào cổ của cô khiến cô theo bản năng sợ hãi co rúm người lại, ôm lấy thành giường cố gắng quay đầu lại nhìn anh.
Cô nhỏ giọng thì thầm như cầu xin sự thương xót: "Chu Thời Dư…"
Hành vi của anh xấu xa, ngang ngược, vô lý đến mấy thì giọng nói của anh vẫn dịu dàng mà đáp lại cô: "Ừm, anh đây."
Nghe tiếng gọi, Chu Thời Dư xoay người cô lại, ôm cô vào lòng, tư thế ôm mặt đối mặt thân mật, bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh nắm lấy bàn tay trái của Thịnh Tuệ, trên xương cổ tay trắng trẻo lành lạnh đang run lên là chiếc vòng tay làm bằng dây đỏ, sự đối lập về màu sắc này thật chói mắt.
Hiển nhiên đối phương không hề có ý định thả cô đi, thậm chí anh còn "được voi đòi tiên": "Cục cưng, em có thể đeo giúp anh không?"
Cái từ xưng hô này làm Thịnh Tuệ cảm thấy hoảng hốt, anh cố ý hạ thấp tông giọng, không chỉ dịu dàng mà còn đem lại cho cô cảm giác nham nhám như sờ vào lớp mờ trên tấm kính, giống như cát mịn rắc vào trái tim, từng hạt từng hạt cũng đủ để khiến trái tim rung động.
(*)
(*)
Trong câu trên tác giả đang dùng phép so sánh.
Một trong các phương pháp sản xuất kính mờ là ép cát mịn vào một mặt của kính để tạo kết cấu nhám, mờ.
Loại kính này thường dùng cho phòng vệ sinh, phòng họp,.v.v.
để tăng sự riêng tư, an ninh,…
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra một cách rõ ràng rằng, ở trước mặt Chu Thời Dư, cô không đẳng cấp chút nào.
Anh có thể dễ dàng lừa gạt cô mà không cần tốn chút công sức nào cả, anh chỉ cần cho cô nghe vài câu mềm mỏng, nhẹ nhàng thì lập tức cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời làm mọi thứ.
Trong cái ôm ấm áp, đầu ngón tay của Thịnh Tuệ run rẩy nhận lấy chiếc nhẫn mỏng, theo chỉ dẫn của Chu Thời Dư, cô kéo phần đầu tấm cao su mỏng nhô lên vào giữa vòng tròn.
Tuy tay cô chậm chạp không thể thao tác, đôi mắt cũng khó có thể đối mặt với hiện thực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!