Chương 22: “em Đang Hoài Nghi Gì Về Cấu Tạo S1nh Lý Của Anh Phải Không”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

Trước khi xuống xe, cả một lúc lâu Thịnh Tuệ vẫn không thể bình tĩnh lại.

Trên đời này, nỗi đồng cảm thật sự sẽ không tồn tại cho đến khi chính bản thân mình cũng từng trải qua.

Cô chỉ mới nghe qua lời kể mà đã cảm thấy khiếp sợ không thể kiềm chế được.

Những vết thương mà Chu Thời Dư phải gánh chịu ở độ tuổi đó, bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng ra.

Sau khi ôm xong, Chu Thời Dư chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô để trấn an, khi đèn đỏ sắp kết thúc, anh lấy một chiếc chăn từ hàng ghế sau rồi đặt nó lên đùi của Thịnh Tuệ, bảo cô ngủ một lúc.

Giọng điệu của anh bình ổn nhẹ nhàng tựa như lúc nãy Thịnh Tuệ phản ứng thái quá.

Cô ngoan ngoãn đồng ý, quay đầu về phía cửa sổ xe rồi nhắm mắt lại.

Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng chồng mình nhấn nút tăng nhiệt độ bên trong xe.

Suốt quãng đường còn lại, cả hai im lặng không ai nói gì.

Chu Thời Dư lái xe rất ổn định, Thịnh Tuệ chìm vào giấc ngủ say, khi cô tỉnh lại, chiếc xe đã rời khỏi nội thành phồn hoa náo nhiệt, bên ngoài cửa sổ, khu rừng xanh nhanh chóng lùi về phía sau.

Ông cụ Chu sống trong một khu biệt thự sang trọng cách xa trung tâm kinh tế, cổng của mỗi căn biệt thự cách xa nhau, khung cảnh yên tĩnh, Thịnh Tuệ đi cả quãng đường cũng chỉ thấy hai, ba người dắt chó đi dạo trên đường.

Khi xe sắp đến gần một căn biệt thự ba tầng, Chu Thời Dư cố ý giảm tốc độ xe, sau khi đỗ xe bên đường, anh nắm vô lăng bằng một tay, xoay người qua.

Anh giơ tay kia chỉnh lại chiếc chăn sắp rớt xuống cho Thịnh Tuệ, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chưa em?"

"……"

Người bị tổn thương không phải là anh sao, sao anh lại an ủi em thế.

Thịnh Tuệ tự biết lời này quá phận, cô quay đầu nhìn sang, sườn mặt vô tình chạm vào mu bàn tay ấm áp của Chu Thời Dư.

"Em thật sự không sao đâu."

Chu Thời Dư cười xoa đầu cô, nghiêng người tiến lại gần cô hơn, nhìn kỹ vào đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Tuệ.

"Bây giờ anh lại sợ em khóc hơn."

Nghe thấy anh mở miệng quan tâm mình, mũi Thịnh Tuệ cảm thấy hơi chua xót, Chu Thời Dư chậm rãi tiếp tục nói:

"Nếu em khóc lớp trang điểm sẽ bị trôi đấy.

Thời gian chuẩn bị cả buổi sáng đều bị lãng phí.

Như thế thì đáng tiếc lắm."

"……"

Vào lúc này làm gì có ai quan tâm đ ến lớp trang điểm có trôi hay không chứ.

Nỗi xúc động và dòng lệ rưng rưng tan biến trong nháy mắt, Thịnh Tuệ hơi phồng má, thể hiện cô đang không hài lòng về anh, khi anh nghiêng người qua muốn hôn cô, cô cố ý quay đầu đi trốn.

Chu Thời Dư nhướng mày, giọng điệu của anh vừa thanh cao vừa nhuốm vẻ vô lại: "Sao tự dưng em không cho anh hôn thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!