Chương 21: “chu Thời Dư Sau Này Anh Không Còn Một Mình Nữa…”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

"……..

Khi chăm hoa mõm sói cần chú ý đến việc điều chỉnh ánh sáng.

Vào cuối thu, mùa đông và đầu xuân, do nhiệt độ không quá cao nên cây cần được cung cấp đủ ánh nắng, còn vào mùa hè nhiệt độ tăng cao, cần chú ý để cây ở bóng râm……"

Buổi tối, sau khi soạn xong nội dung bài giảng ở trường, Thịnh Tuệ mang laptop ngồi xếp bằng trên sô pha phòng khách, đặt một cuốn sổ lên gối ôm trên đùi, cẩn thận đọc phương pháp gieo trồng và chăm sóc hoa mõm sói trên mạng, trong miệng lẩm nhẩm đọc theo.

"Em đang làm gì thế?"

Cô đang viết thì một giọng nam quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến, Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên, thấy Chu Thời Dư tay cầm một chiếc ly đi tới, đó là một ly sữa màu xanh lam nhạt.

"Anh pha sữa bò ấm với ít bột hoa đậu biếc và bột gừng." Chu Thời Dư ngồi xuống bên cạnh Thịnh Tuệ, nói cô nếm thử: "Tên nó là "Ánh trăng xanh", có tác dụng trấn tĩnh, giảm căng thẳng."

Thịnh Tuệ đã quen với sự quan tâm và kề cận thường xuyên của Chu Thời Dư, cô mỉm cười cảm ơn rồi nhận lấy ly sữa, trong khoang miệng tràn đầy sự ngọt ngào dễ chịu.

"Em đang tra xem chăm sóc cây hoa mõm sói như thế nào."

Ngòi bút trong tay Thịnh Tuệ chỉ vào màn hình máy tính, cô giải thích: "Trong tài liệu có nói hoa mõm sói thích môi trường sinh trưởng tương đối khô ráo, vậy sau này em sẽ giữ cho các lá của cây con của nó cũng khô ráo luôn.

Người ta cũng nói rằng hoa mõm sói thích khí hậu mát mẻ, nếu thời tiết trở nên nóng hơn, chúng ta phải nghĩ cách…"

Cô tự nói một mình hồi lâu, mới phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn im lặng nên cô ngượng ngùng gãi đầu: "Hình như em nói hơi nhiều rồi."

Khi cô giơ tay lên, vạt áo cũng bị xốc lên theo, lộ ra vòng eo mềm mại, trắng như ngọc như tuyết, vùng da thắt lưng có hơi trùng xuống.

Đôi mắt đen của Chu Thời Dư sau mắt kính hơi tối lại, khi anh bình thản ôm lấy vòng eo thon thả của cô, che đi làn da trắng như tuyết dưới lớp quần áo, anh hỏi cô: "Em thích trồng hoa lắm hả?"

"Em chưa chăm hoa bao giờ nên không thể nói là thích được."

Thịnh Tuệ cố gắng không để ý đến cánh tay cường tráng trên eo mình, quay đầu nhìn người nọ: "Nhưng hình như anh rất thích."

"Em nghĩ nếu em có thể thành công, chắc là anh sẽ rất vui."

Chu Thời Dư im lặng một lát, trong cổ họng hơi hơi ngứa ngáy: "Chuyện làm anh vui…  đối với em rất quan trọng sao?"

"Đương nhiên là quan trọng rồi."

"Giống như anh dậy sớm nấu cơm chăm sóc em vậy…" Thịnh Tuệ cho rằng đôi bên làm nhau vui là chuyện đương nhiên, nhưng lại thấy câu hỏi của anh thật lạ.

Được bao bọc trong vòng tay ấm áp, Thịnh Tuệ xoay người lại, cô nghiêm túc nhìn vào mắt Chu Thời Dư: "Anh là chồng của em mà, trong cuộc hôn nhân này, em hy vọng anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc giống như em vậy."

Đôi mắt long lanh của cô toát lên vẻ trịnh trọng, xen lẫn với sự nghiêm túc và một chút khó hiểu đối với câu hỏi hoang đường của Chu Thời Dư.

Đôi mắt cô trong veo, trong đó chỉ phản chiếu một bóng người, khi bốn mắt chạm nhau, Chu Thời Dư thất thần trong chốc lát, tựa như anh trở lại mùa đông lạnh giá 13 năm trước.

Khi đó Thịnh Tuệ đang canh giữ trước giường bệnh của anh, ánh mắt của cô cũng nhìn anh như vậy, sáng ngời, sạch sẽ và trong sáng.

"Một ánh mắt, say ngàn năm", chỉ vậy thôi.

(*)

Câu gốc: (nhất nhãn vạn năm).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!