*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Cái ôm của anh vẫn ấm áp như vậy.
Thịnh Tuệ ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trên người Chu Thời Dư, tầng đầu là hương trà ô long ẩm, xen lẫn với mùi cam bergamot the mát và hơi đắng, từng tầng hương mang lại sự thanh lịch và trưởng thành.
Giống như anh đem đến cho người ta cảm giác: Ôn hòa, trầm tĩnh và thâm sâu khó dò.
Khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, tâm trạng nôn nóng bồn chồn của Thịnh Tuệ đột nhiên ổn định lại, như thể linh hồn lang thang đã lâu của cô cuối cùng cũng quay trở lại vị trí của nó.
Cô tựa như một đứa trẻ láu cá, khi ra đường phạm lỗi nhưng khi về nhà lại ấm ức tủi thân, giở trò khiến anh đau lòng.
Khi Chu Thời Dư ôm cô, nói bằng tông giọng khàn khàn thương xót, Thịnh Tuệ cảm nhận được lòng mình nổi lên sự thỏa mãn ti tiện.
Những lời nói lý lẽ cô đã nghe nhiều rồi, lý trí luôn mách bảo cô phải bằng lòng và biết ơn; nhưng trước sự thiên vị không hỏi nguyên nhân của chồng, cô vẫn không thể chống cự, chỉ tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Cô đột nhiên hiểu ra, tính tình tùy hứng không nể nang ai được hình thành đều là do có người đủ bao dung và che chở.
Mà Chu Thời Dư là sự tự tin của cô.
Từ khi có anh, những trận khóc nháo và sự tinh nghịch của cô cuối cùng cũng có ý nghĩa.
Hai người lẳng lặng đứng trong gió hồi lâu, Thịnh Tuệ dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, rủ mắt xuống, ngón tay không an phận cứ mân mê vạt áo anh: "Không phải hôm nay anh đi công tác sao? Sao bây giờ lại ở đây thế?"
"Mục đích đã đạt được rồi nên không cần đi công tác nữa." Chu Thời Dư giơ tay xoa xoa đầu cô, đề nghị: "Vẫn còn sớm, ăn tối xong em có muốn ra biển đi dạo cho tiêu cơm không?"
Thịnh Tuệ cũng muốn hít thở không khí trong lành hơn nên cô gật đầu đồng ý.
Sau khi lên xe, Chu Thời Dư lấy ra một túi giấy từ bên hông cửa xe và đưa qua cho cô.
Thịnh Tuệ mở nó ra, thấy bên trong có một cái móc khóa tròn tròn màu trắng.
Đôi mắt của nó cười cong lên đem lại cảm giác dễ chịu.
"Trước khi tới chỗ em, ở quảng trường đối diện có người bán mấy món đồ nho nhỏ trang trí, vừa nhìn thấy nó anh liền nghĩ đến em nên anh mua đấy."
Thịnh Tuệ nhéo nhéo cái móc khóa tròn vo đáng yêu, sau đó cô buộc vào lỗ nhỏ trên ốp điện thoại, nhìn đôi mắt cười của nó đong đưa trong không trung, khóe miệng cô hơi cong lên, tâm trạng u uất trùng xuống lúc nãy bây giờ mới lặng lẽ hồi phục.
Vào một ngày bình thường không hơn không kém, Chu Thời Dư nhìn thấy một món đồ xinh xắn liền nghĩ đến cô, anh ngay lập tức lưu lại điều tốt đẹp đó để tặng cho cô.
Không phải nhân dịp gì cả, chỉ là anh thấy qua những thứ xinh đẹp đáng yêu, tất cả đều muốn giữ lại để tặng cho cô.
Thịnh Tuệ thích sự lãng mạn vu vơ như vậy.
–
Khi cả hai đến bờ biển mới hơn 7 giờ tối.
Trên bãi biển có thể nhìn thấy những cư dân phụ cận đang đi bộ tiêu thực sau bữa cơm, các du khách đến đây nghỉ dưỡng, mấy đứa trẻ đang vui đùa xây lâu đài cát, và đám đông tụ tập xung quanh các cửa hàng và quán cơm.
Sau khi xuống xe, Chu Thời Dư dẫn Thịnh Tuệ dọc theo bờ biển, đi về một nơi không có ai đến.
Bỏ lại những tiếng vui đùa cười giỡn lại phía sau, Thịnh Tuệ từng bước từng bước giẫm lên cái bóng mảnh khảnh của anh, bàn tay phải của cô đang được một bàn tay to khô ráo và ấm áp nắm lấy.
Trong gió biển mằn mặn, đầu óc trống rỗng không vướng bận muộn phiền, đột nhiên cô cảm thấy mối quan hệ thoải mái nhất giữa hai người với nhau không nhất thiết phải làm gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!