Chương 16: Nụ Hôn Được Cô Ngầm Đồng Ý Này Không Còn Dịu Dàng Và Kiềm Chế Nữa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần quá.

Phòng ngủ im ắng không một tiếng động, Thịnh Tuệ chậm rãi chớp mắt, bên tai chỉ có tiếng th ở dốc bối rối bị đè nén, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi.

Chu Thời Dư nằm nghiêng bên cạnh cô, đôi môi mỏng lướt qua tóc cô vài lần, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô đầy ám muội lưu luyến.

Vào lúc này, chỉ có những nhịp đập kịch liệt dưới lòng bàn tay cô là thứ duy nhất bán đứng trái tim đang dao động của anh.

"Thịnh Tuệ."

Giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên tai, thổi qua vành tai làm cô ngứa ngáy.

Thịnh Tuệ không nhịn được quay đầu lại, thấy Chu Thời Dư vẫn nhắm mắt lại, cảm giác bị áp bức gần như tan biến, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Buổi tối hôm nay em chủ động tìm anh…" Giọng điệu dịu dàng của Chu Thời Dư luôn là liều thuốc trấn an tốt nhất: "Anh rất vui."

Tay Thịnh Tuệ vào ban đêm rất dễ bị lạnh, nhưng bây giờ lại được lòng bàn tay to lớn của anh sưởi ấm, cô rủ mắt: "Nhưng hình như em làm phiền anh rồi."

Lời vừa dứt, người đàn ông nằm sát bên đột nhiên mở mắt ra, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh sau khi được tháo kính, ngoại trừ sự dịu dàng và nho nhã, Thịnh Tuệ có thể nhìn thấy những cảm xúc khác của anh.

Vừa giống tiếc thương, lại vừa giống như cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Chu Thời Dư giơ tay cẩn thận đắp chăn cho Thịnh Tuệ, dang tay ôm cô vào lòng:

"Không có ai kết hôn để học cách độc lập cả."

Thấy cô ngơ ngẩn nhìn mình, ánh mắt của Chu Thời Dư khẽ động rồi nhắm lại, anh giống như đang ru em bé ngủ, kiên nhẫn vỗ vỗ lưng cô: "Được em yêu cầu làm việc gì đó là một điều rất hạnh phúc."

"……"

Người độc thân cô đơn quá lâu sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc ấm áp mà họ khó có được.

Cơ thể không còn cứng đờ, đôi mắt của Thịnh Tuệ khắc họa khuôn mặt đẹp trai của chồng mình, cô mím môi, tay hơi nắm nhẹ, lặng lẽ di chuyển đến gần Chu Thời Dư, chờ đợi nhịp tim của anh từ từ ổn định.

Giữa hai hơi thở đan xen vào nhau, cô khẽ gọi: "Ngài."

"Ừm?"

"Thật ra lúc chiều em nói dối…" Thịnh Tuệ chậm rãi nhắm mắt lại, trên chóp mũi thoang thoảng mùi gỗ lạnh đem lại cảm giác an bình: "Một cái ôm sẽ không làm người ta không thở được."

Nhưng nó sẽ khiến người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc đã mất từ ​​lâu.

Không bị mất ngủ giống như trong dự đoán, đêm đó Thịnh Tuệ ngủ rất ngon và yên bình, sáng sớm cô ngủ tới lúc tự tỉnh, thời gian dậy muộn hơn bình thường.

Khi tỉnh lại, cô mơ màng nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, phần giường bên cạnh cũng trống không.

Cô chậm rãi nhớ lại, tối hôm qua cô đã chuyển đến nhà Chu Thời Dư.

Ngoài cửa thoảng mùi thơm của đồ ăn như muốn trêu ngươi, Thịnh Tuệ vừa định ngồi dậy thì phát hiện bộ đồ ngủ bằng vải bông trên người không biết đã bị tốc lên từ lúc nào, làm lộ ra cái bụng phẳng lì, thậm chí núi tuyết tròn trịa cũng lộ ra một nửa.

Mới 6 giờ rưỡi sáng, mặt cô đột nhiên ửng hồng.

Dáng ngủ của cô cũng không đến nỗi, chỉ có điều mỗi đêm dù cô nằm ngủ như thế nào thì buổi sáng khi thức dậy cô đều thấy quần áo của mình đã vén lên, dù mặc áo ngủ hay váy ngủ cũng đều bị như thế.

Bình thường cô ngủ một mình nên không sao, nhưng tối qua cô vội dọn đến đây ở, trước khi đi ngủ đâu có thời gian quan tâm vụ quần áo hay bị tốc lên đâu chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!