*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Mưa phùn và gió lạnh khiến cái ôm bất ngờ này trở nên ấm áp lạ thường.
Khoảnh khắc Thịnh Tuệ được kéo vào trong lòng anh, được bao bọc trong chiếc áo khoác lớn màu đen của anh, cô đột nhiên cảm thấy mình được đối xử trân trọng.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Chu Thời Dư cũng dao động khi anh ôm lấy cô, dù vậy, người đàn ông này vẫn không quên bọc cô cẩn thận trong chiếc áo khoác khô ráo và sạch sẽ để cô không dính ẩm ướt từ áo khoác mà bị cảm lạnh.
Theo sau mùi hương gỗ nồng nàn, hơi thở đầy hormone nam tính của Chu Thời Dư xộc vào mũi cô, giống như cái ôm bất ngờ này, nó không chỉ là sự dịu dàng, mà còn là cảm giác áp bức và niềm khao khát chinh phục bẩm sinh của đàn ông khiến cô không thể kháng cự.
Chỉ trong vài giây, Thịnh Tuệ cảm thấy mình như sắp chết đuối trong cuộc thi im lặng này.
Đầu cô đang tựa vào lồ ng ngực rắn chắc của Chu Thời Dư, hiển nhiên cô không thể dùng tay đẩy ra, đầu óc hỗn loạn của Thịnh Tuệ đang cố gắng hết công suất, cuối cùng, cô như con rùa đen rụt đầu mà ngập ngừng nói:
"…… Ôm như thế này có vẻ không thể di chuyển được đâu."
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ, Chu Thời Dư dựa vào vai cô, thanh âm trầm ấm mê người: "Em chưa thử qua mà, sao biết là không được."
"Nhưng như này em không thở được."
Thịnh Tuệ cảm thấy bàn tay trên eo mình buông lỏng ra, cô đứng thẳng dậy, lại nhìn thấy sự dịu dàng quen thuộc của Chu Thời Dư, như thể cơn hoảng loạn vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nhẹ giọng nói: "Chìa khóa nhà anh sẽ đưa em sao?"
Trước giờ cô luôn để ý đến cảm xúc, cô sẽ theo bản năng mà quan tâm đ ến cảm nhận của người khác, cố gắng làm hài lòng mọi người nhiều nhất có thể.
Thịnh Tuệ không nghe rõ câu nói của anh trước khi được anh ôm, cô cũng biết chuyện không vui này là vì cô do dự chuyện hai người cùng sống chung.
Trước khi kết hôn, hơn một lần Chu Thời Dư đã thẳng thắn nói rằng anh muốn có một cuộc hôn nhân lâu dài và ổn định, cô là người chủ động đề nghị kết hôn nhưng lại muốn chồng mình phải gánh chịu hậu quả vì sự bốc đồng của cô.
"Em không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không hiểu làm sao để ứng xử với những hành động thân mật."
Chu Thời Dư im lặng chăm chú nhìn cô khiến cô càng thêm xấu hổ, Thịnh Tuệ cụp mắt xuống, dưới ống tay áo dài, cô bồn chồn xoa xoa tay rồi nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "Nhưng em sẽ nhanh chóng học cách thích ứng."
Sợ là nói suông như vậy thì hơi qua loa nên cô nhanh chóng ngẩng đầu lên bổ sung: "Là loại mỗi ngày tiến bộ một chút."
Nghe lời nói vụng về mà chân thành của cô, Chu Thời Dư cầm dù bước gần thêm một bước, không muốn vai cô dính mưa dù chỉ nửa giọt, nói đùa: "Nghe như đang đi trả nợ khoan vay nhỉ."
Nỗi lo lắng trong lòng Thịnh Tuệ trong nháy mắt bị phép so sánh của anh đánh bay, cô thấy anh đang đưa tay về phía cô, ngón tay anh thon dài với những khớp xương rõ ràng.
Nhìn ánh mắt hoang mang của cô, Chu Thời Dư tươi cười hiền hòa như ngọc: "Nếu đã cho vay, anh cũng nên đòi chút lãi."
"……"
Cô ngoan ngoãn nắm lấy tay trái của anh, Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình được bao bọc trong lòng bàn tay to lớn, cong môi nói: "Có vậy mà cũng đòi lãi, nhà tư bản nào cũng khôn như anh à?"
Chu Thời Dư vui vẻ đồng ý với nhận xét của cô: "Cảm ơn em đã khen."
Đôi vợ chồng mới cưới không còn khách sáo vấn đề đưa đón nữa, Chu Thời Dư lái xe đưa Thịnh Tuệ về nhà, vì con đường đi thẳng đến tòa cô ở đang được tu sửa nên chỉ có thể đưa cô đến cổng tiểu khu.
Trong tiểu khu có một bà cụ mở sạp bán trái cây, Thịnh Tuệ nhớ tới Tiêu Mính rất mê ăn xoài nên đến lựa vài quả rồi xách túi về nhà.
Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động cũng không có một bóng người, Thịnh Tuệ đi vào dọn dẹp sơ qua, cô thấy sắp đến giờ Tiêu Mính về nhà nên đi rửa xoài và cắt miếng rồi đặt lên bàn ăn.
Nhưng đến 6 giờ 30 tối vẫn không thấy cô ấy về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!