Chương 13: “bà Chu Sau Này Mong Được Em Chỉ Giáo Nhiều Hơn Nhé”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người rời bệnh viện lúc 2 giờ rưỡi sáng, nhiệt độ cơ thể của Chu Thời Dư vẫn là 38,5 độ C.

Thịnh Tuệ muốn thuyết phục anh ở lại bệnh viện để theo dõi, nhưng anh nhất quyết muốn đích thân lái xe đưa cô về, cô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên cuối cùng cũng lên xe anh.

Chiếc Aston Martin ngừng dưới lầu, Thịnh Tuệ đẩy cửa xuống xe, từ khóe mắt thấy Chu Thời Dư đang cúi đầu tìm đồ gì đó.

Cô buồn ngủ nên đầu óc không tỉnh táo: "Có cần tôi giúp không?"

Đôi mắt anh nhìn trên áo khoác của cô, chỉ cười: "Không sao, cô về đi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Giấc ngủ đêm nay quá ngắn nên hôm sau Thịnh Tuệ suýt nữa không thể thức giấc, đồng hồ báo thức đã kêu vài lần đều bị cô bấm "nhắc lại", may sao có Tiêu Mính đẩy cửa bước vào.

Thấy cô không thể mở mắt, Tiêu Mính không đề cập đến kế hoạch sinh nhật của cô nữa mà chỉ nói: "Tối nay tan sở về tớ sẽ làm cho cậu một bàn đồ ăn ngon, ăn xong rồi cậu ngủ bù một giấc cho đã."

Thịnh Tuệ cầm ly cà phê đen, uống một hơi cạn sạch: "Xin lỗi cậu nha, đã đồng ý cùng đi ra ngoài chơi rồi mà…"

"Nói gì vậy! Tớ đã đặt xe cho cậu rồi, chờ lên xe rồi chợp mắt một lát."

Trước khi ra ngoài, Thịnh Tuệ cầm lấy chiếc áo khoác nam đang vắt trên lưng ghế, từ trong túi cô lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng.

Cô nhanh chóng nhận ra đây là điện thoại của Chu Thời Dư.

Thịnh Tuệ khẽ nhíu mày.

Nếu cô nhớ không lầm thì tối hôm qua anh dùng điện thoại màu đen, nhưng lần đầu gặp mặt cô, anh hỏi xin thông tin liên hệ lại dùng điện thoại màu trắng.

Thịnh Tuệ dùng điện thoại của mình gọi đến số của Chu Thời Dư, quả nhiên thấy màn hình điện thoại màu trắng sáng lên.

Sử dụng hai chiếc điện thoại khác nhau cho công việc và cá nhân là điều bình thường.

Vấn đề là làm sao để cô trả lại anh.

Sau khi đến trường, Thịnh Tuệ tìm được hồ sơ liên lạc với phụ huynh, cô gọi cho dãy số thứ hai vài lần nhưng không có ai nghe máy.

Anh bị bệnh vẫn chưa khỏe lại sao?

Cô không khỏi lo lắng, giữa giờ học cô lại gọi vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn không ai nghe.

Khi nghỉ trưa ăn cơm, ngay cả Tề Duyệt cũng nhận ra Thịnh Tuệ thất thần, quan tâm nói: "Cô Thịnh có khỏe không, em thấy quầng thâm mắt chị khá đậm đó."

Thịnh Tuệ cười nói không sao, cô không ăn uống nên về văn phòng trước, chuẩn bị gục đầu vào bàn nghỉ ngơi một lát thì nhận được điện thoại của mẹ.

Vu Tuyết Mai nói với giọng mỏi mệt: "Tiểu Tuệ, hôm nay là sinh nhật con, hai ngày này mẹ bận quá nên mẹ gửi vào thẻ con hai ngàn tệ, con tự mua đồ cho mình nhé."

Thịnh Tuệ mơ hồ đoán được câu tiếp theo: "Cảm ơn mẹ."

Mẹ cô liên tục thở dài: "Em trai con trưa nay lại sốt cao nên chiều nay sẽ đi bệnh viện tiêm, mẹ thật sự không biết xin nghỉ như thế nào nữa, hầy."

Nghe ra ý trong lời nói của mẹ, Thịnh Tuệ chủ động nói: "Cần con giúp gì sao?"

"2 giờ con đến đó là được.

" Vu Tuyết Mai lập tức đáp lời, hài lòng khen cô: "Đúng là nuôi con gái vẫn tốt hơn.

Nếu Ngôn Trạch có con ở đấy thì mẹ bớt lo một nửa, mẹ cứ thắp hương cầu nguyện suốt thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!