Chương 12: Sau Đó Cô Ấy Không Nhớ Ra Anh Nhưng Anh Không Buông Bỏ Được

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

Thịnh Tuệ sốc đến mức một lúc lâu không thể thốt nên lời, sững người tại chỗ.

Hai đầu cuộc gọi đều im lặng, một lúc sau, người đàn ông cười khẽ: "Nghe có vẻ như cô rất ngạc nhiên.

"

Vừa dứt lời, một tiếng ho khan vang lên, Thịnh Tuệ theo bản năng nhìn sang, thấy Chu Thời Dư hơi nghiêng đầu, đưa điện thoại ra xa để cô không nghe thấy.

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô bước nhanh về phía anh, đứng trước mặt anh, cô buột miệng thốt ra: "Tôi có chăn bông đây, anh có muốn đắp không?"

Nói xong, cô đưa ngay chiếc chăn màu trắng gạo ở trong tay ra cho anh.

Chu Thời Dư sững sờ, ngước mắt lên nhìn cô, bỗng chốc nhíu mày như thể anh không thể tin được, anh đưa bàn tay phải đang truyền dịch chạm vào chăn, lẩm bẩm một mình: "… Là thật.

"

"Ừm, không phải ảo giác đâu.

" Thịnh Tuệ ngồi xuống bên cạnh anh: "Em trai tôi bị bệnh cần người chăm sóc, tôi về nhà lấy chăn.

"

Trong vài giây, Chu Thời Dư đã ổn định lại cảm xúc, trở lại biểu hiện "gặp biến không hoảng" mà Thịnh Tuệ quen thuộc, anh cũng không mạo muội hỏi cô tại sao cô lại xuất hiện ở đây.

Thịnh Tuệ không muốn nói nhiều về chuyện nhà mình, biết anh sốt cao sợ lạnh, cô ngay lập tức kéo chăn trong tay ra, quay sang đắp cho Chu Thời Dư.

"Chờ một lát.

"

Chu Thời Dư liếc nhìn chiếc áo khoác mỏng manh của cô, anh cầm chiếc áo khoác màu đen đang che trước người đưa qua, khẽ mỉm cười: "Tôi dùng chăn của cô, cô dùng áo của tôi, trao đổi công bằng.

"

Thịnh Tuệ không tranh cãi với người bệnh, sau khi cẩn thận đắp chăn cho anh, cô phủ thêm áo khoác ngồi bên cạnh anh.

Thay vì qua đó đối mặt với mẹ, cô thà ở lại đây chăm sóc Chu Thời Dư, ít nhất cô không cần phải thận trọng mọi nơi mọi lúc.

Chu Thời Dư như lạc vào cõi tiên, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, kể kế hoạch mình định lấy cớ ngày mai gặp Thịnh Tuệ, đặt vào tay cô:

"Quà sinh nhật, bữa tối tôi quên đưa cho cô.

"

Thịnh Tuệ cầm hộp gỗ rồi mở nó ra, nhìn chiếc vòng tay bằng dây đỏ nằm lặng lẽ dưới đáy hộp, một đầu dây có treo một quả cầu nhỏ bằng gỗ khắc bốn chữ "Vui vẻ khỏe mạnh", như thể đặt mua ở chùa.

"Giá cả không đắt đâu.

" Chu Thời Dư một lần nữa nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nói: "Nếu cô thấy có gánh nặng, tôi sẽ rất vui nếu cô đưa tôi một cái tương tự.

"

"…… Cảm ơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!