"Lưu manh" có ngoại hình đẹp, xương gò má nổi bật, mắt hai mí, sống mũi cao, môi mỏng.
Hứa Chi Hạ sau này mới biết tên của anh ta là Tiêu Dã.
Cũng phải đến khi học vẽ sâu hơn, dùng thuật ngữ ngành để nói, Tiêu Dã có tỷ lệ ba phần trán năm phần mắt hoàn hảo và một cái hộp sọ rất đẹp.
Cô ngẩn người đứng nhìn.
Tiêu Dã bị một đứa trẻ ôm búp bê vịt chặn đường, cái đầu nhỏ sau búp bê vịt nhô ra, tóc buộc thành đuôi ngựa lỏng lẻo, làn da đen, mắt sáng, đôi mắt tròn và cái mỏ tròn chật chội trên khuôn mặt nhỏ, lông mi không ngừng chớp.
Cô ngây ngốc nhìn anh, ngẩng cao đầu như thể sắp ngã nhào xuống.
Thấy cô không có ý định di chuyển, anh ta nói với giọng không được tốt lắm: "Tránh ra!"
Thật sự quá đáng sợ!
Hứa Chi Hạ hoảng hốt né sang một bên dựa vào tường, cúi mặt nép vào mông vịt, ôm chặt mền và thở nhẹ không dám nhìn lung tung.
Cảm nhận được "lưu manh" đi qua trước mặt mình, còn quét một cái nhìn vào mền của cô.
"Lưu manh" đã đi.
Hứa Chi Hạ vừa thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Chi Hạ lập tức với tay nắm lấy cánh vịt.
Đã nắm được vịt.
Chỉ có điều cái "mũ nhỏ" trên đầu vịt đã bị rơi.
Rổ rơi thẳng vào gáy "lưu manh".
Hứa Chi Hạ gần như không thở nổi, mọi thứ trong mắt như quay chậm lại.
"Lưu manh" bỗng dưng dừng lại, ngừng bước.
Rổ lăn lốc xuống đất.
"Lưu manh" cúi đầu một chút, tay phải chạm vào gáy, từ từ quay người lại.
Anh ta thấp hơn cô ba bậc.
Trán nhíu lại, mí mắt nâng cao.
Nhìn thật đáng sợ.
Hứa Chi Hạ mở to đôi mắt, căng thẳng đến mức lắp bắp: "Không… không không không!"
Cô cố gắng thanh minh: "Em không có ý đập anh!"
Cô lén nhìn cái rổ đã lăn ra rất xa.
Có thể coi như là bắt tận tay day tận trán.
Khi ánh mắt hai người lại chạm nhau, Hứa Chi Hạ như nghẹn lại trong cổ họng: "Thật sự… không…"
Anh ta có đánh mình không?
Suy nghĩ này bất chợt hiện ra, Hứa Chi Hạ hoảng sợ, quay người chạy trốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!