Hứa Chi Hạ núp sau cánh cửa, lưng căng cứng.
Cũng may Tiêu Dã chỉ đứng im tại chỗ, không tiến lại gần.
Như vậy Hứa Chi Hạ có thêm chút an tâm.
Tiêu Dã hỏi: "Mẹ em có ở nhà không?"
Hứa Chi Hạ chớp mắt, do dự một giây: "Có."
"Có thể gọi cô ấy ra được không?"
Im lặng hai giây.
Lông mi cô khẽ rung lên, rất ngoan ngoãn: "Được."
Tiếp theo, cánh cửa đột ngột đóng lại.
Không còn một kẽ hở nào.
Tiêu Dã nhìn cánh cửa đóng chặt, ngẩng đầu, cảm thấy nặng nề.
Đợi khoảng một phút, cửa mở ra.
Phương Thanh khoác áo đi ra.
Trên khung cửa, khuôn mặt trắng trẻo của Hứa Chi Hạ ló ra.
Đôi mắt tròn vo, miệng tròn trịa, ánh nhìn ngây thơ và có chút e dè, thỉnh thoảng lại chớp mắt.
Phương Thanh vừa mới ngủ dậy, giọng nói có chút uể oải: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Dã thu ánh nhìn lại, liếm môi, hỏi thử: "Cô vừa nói có thể cho cháu vay tiền?"
Phương Thanh ngẩn ra một giây, gật đầu: "Được."
"Cháu cần…"
"Cô không thể trực tiếp đưa tiền cho cháu được!" Phương Thanh ngắt lời Tiêu Dã.
Phương Thanh có những suy nghĩ của riêng mình, dù thương cảm cho hoàn cảnh của cậu bé, nhưng không biết bản chất của cậu ra sao.
Phương Thanh nói: "Cô có thể đưa cháu đi bệnh viện, giúp cháu thanh toán viện phí."
Tiêu Dã môi mỏng hơi mở ra, mất vài giây mới nói: "Cô có thể cho cháu vay tiền trực tiếp không?"
Phương Thanh từ chối: "Không được!".
Tiêu Dã lại gần, nghiêm túc nói: "Chỉ ba trăm tệ thôi, tháng sau cháu sẽ trả lại cho cô!"
Phương Thanh cương quyết lắc đầu, lại thêm một câu: "Hay là cháu nói cho cô biết cháu định vay tiền làm gì."
Tiêu Dã đứng cách đó hai bước, một hồi lâu không nói gì.
Phương Thanh biết rõ, việc cho vay tiền mà không biết lý do rõ ràng là không nên.
Phương Thanh lùi vào trong nhà, vừa định đóng cửa.
Tiêu Dã đột ngột bước lên một bước: "Bà nội cháu bị liệt…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!