Chương 18: Phải đi bệnh viện

Người bán gà cho thịt đã được xử lý xong vào túi, tháo găng tay ra, lấy một cái túi sạch khác để đựng rồi lần lượt đưa cho Phương Thanh và chị Vũ.

Hai người thanh toán.

Chị Vũ hỏi: "Cô Phương còn mua gì nữa không? Tôi sẽ đi mua cá."

Phương Thanh trả lời: "Tôi cũng mua cá."

Chị Vũ: "Vậy thì cùng đi."

Ba người đi tới một quầy bán cá.

Phương Thanh chọn một con cá chép còn chị Vũ chọn một con cá lóc.

Người bán cá vớt cá từ bể nước có ôxy lên, đánh cho ngất đi, cân trọng lượng xong thì bỏ vào rổ để chờ làm sạch.

Trong lúc chờ đợi, chị Vũ bất ngờ kéo tay Phương Thanh chỉ về phía bên kia đường, kích động: "Nhanh nhìn kìa!"

Hứa Chi Hạ cũng nhìn theo.

Là Tiêu Cường và người phụ nữ trẻ.

Cả hai đều mặc áo khoác da màu nâu có lông cổ, đeo kính mát, trông thời thượng và nổi bật trên đường phố.

Tiêu Cường còn kéo theo một chiếc vali, giống như sắp đi xa.

Chị Vũ khoanh tay trước ngực, nói một cách hào hứng: "Tôi đoán đêm qua hắn đánh Tiêu Dã chính là để lấy tiền!"

Phương Thanh không hiểu: "Lấy tiền?"

Hỏi một đứa trẻ không có nguồn thu nhập, lấy tiền sao?

Chị Vũ giải thích rằng, sau khi lão Tiêu qua đời, vợ lão Tiêu đã sức khỏe yếu lại còn phải nuôi đứa con hoang đàng.

Sau khi nhà máy đóng cửa, vợ lão Tiêu chỉ còn cách bày hàng bán sáng sớm trước cổng khu chung cư, hàng xóm thường xuyên ghé qua, cũng coi như sống qua ngày.

Vào mùa đông ba năm trước, không biết vợ lão Tiêu bị đột quỵ hay thế nào mà ngã từ cầu thang xuống, sau đó bị liệt trên giường, thậm chí không nói được.

Nhưng sau khi bà gặp nạn không lâu, vì đã tròn năm mươi tuổi nên có thể nhận lương hưu.

Thủ tục đều là mọi người giúp Tiêu Dã làm giấy tờ để nhận.

Mỗi tháng bà nhận được hơn hai ngàn tệ, cộng thêm Tiêu Dã làm thêm vào mùa hè và mùa đông nên cũng đủ sống.

Kết quả, kẻ cờ bạc đó lại nhăm nhe vào tiền lương hưu của bà.

Chị Vũ gật đầu đồng ý: "Tiêu Dã vẫn còn thông minh, giữ chặt thẻ lương hưu! ba nó đánh nó đến gần chết cũng không lấy được thẻ!"

Nghe đến đây, trong lòng Phương Thanh không khỏi chua xót.

Đứa trẻ thật đáng thương.

Chị Vũ đưa cằm về phía bên kia đường: "Tôi đoán đêm qua đánh Tiêu Dã chính là vì tiền! Nhìn xem, giờ cầm vali, chắc chắn đã kiếm được tiền đủ để sống một thời gian bên ngoài!"

Người bán cá đã cạo sạch vảy, mổ bụng cá, rồi múc nước sạch rửa lại, hỏi: "Cá lóc 4 cân cắt khúc hay cắt lát?"

Chị Vũ nhanh chóng đáp: "Cắt khúc! Cắt nhỏ một chút nhé!"

Nói xong, chị Vũ nhìn về phía hai người đáng ghét bên kia, khịt mũi: "Tốt nhất là chết ở bên ngoài đừng có quay về!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!