Năm đó, Hứa Chi Hạ chuyên ngành hội họa sơn dầu, nhưng cũng thường tham gia các lớp điêu khắc và tranh quốc họa.
Vì yêu thích tranh quốc họa, cô không ngừng học hỏi và khám phá từ nhiều góc độ khác nhau, bao gồm chủ đề, hình thức biểu đạt và ngôn ngữ quốc họa.
Cũng chính vì thế, cô đã được thầy Yêu Thanh Phong để ý và đánh giá cao.
Sau khi tay hồi phục, Hứa Chi Hạ dốc hết tâm huyết hoàn thành một tác phẩm và nhờ thầy Yêu nhận xét.
Thầy Yêu chỉ hỏi ngược lại một câu khiến cô cảm thấy hụt hẫng:
"Tại sao không có ý niệm?"
"Ý" là khía cạnh thẩm mỹ đỉnh cao không thể chối cãi trong tranh quốc họa.
Phải biết rằng, rất nhiều họa sĩ kỹ thuật xuất sắc cuối cùng lại thất bại ở chữ "ý" này.
Tháng Chín, Hứa Chi Hạ nhận được cuộc gọi từ thầy Yêu.
Trong điện thoại, thầy Yêu trích dẫn một câu cổ ngữ:
Lão Tử nói: "Trí hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục."
Thầy Yêu hỏi: "Chi Hạ, em có thể quan sát được không?"
Hứa Chi Hạ không hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi, nhất thời im lặng.
Thầy Yêu mời cô: "Giữa tháng sau, tôi sẽ đến chùa Thanh Phong tu thiền một tháng, em có muốn đi cùng không?"
Sau cuộc gọi, Hứa Chi Hạ lên mạng tra câu cổ ngữ đó.
Nó có nghĩa là: dùng tâm trí tĩnh lặng, rỗng không để quan sát sự vận động và biến đổi của vạn vật trong vũ trụ.
Hứa Chi Hạ tự diễn giải rằng thầy Yêu nghĩ tâm cô chưa đủ "tĩnh" và chưa thể quan sát thế giới một cách yên bình.
Sau khi kể với Tiêu Dã, đến giữa tháng Mười, cô cùng thầy Yêu lên đường đến chùa Thanh Phong.
Sau khi xuống máy bay, họ lên xe để đi lên núi.
Con đường quanh co uốn lượn, xuyên qua những cánh rừng mây mù bao phủ.
Trên đường trò chuyện, Hứa Chi Hạ mới biết cái tên "Thanh Phong" của thầy Yêu được lấy từ chính tên ngôi chùa này.
Chùa Thanh Phong nằm giữa núi non, cây cối bao quanh, không khí trong lành dễ chịu.
Bên cửa sổ có thể nghe tiếng suối róc rách, mở cửa sổ là thấy mây cuộn mây tan.
Hứa Chi Hạ cứ nghĩ rằng đây sẽ là một kỳ tu hành thư thái để thả lỏng thân tâm nhưng hóa ra không phải.
Mỗi ngày, cô phải dậy lúc 4 giờ rưỡi sáng để tụng kinh.
Hứa Chi Hạ không quen nhiều chữ trong kinh Phật, nên đành vừa ngượng vừa lẩm bẩm đọc theo.
Sau đó là bữa sáng.
Ăn sáng xong, họ ngồi thiền.
Hứa Chi Hạ mệt đến mức mắt mở không nổi, suýt ngã, may mà kịp chống tay xuống đất.
Đúng lúc, cô thấy thầy Yêu Thanh Phong cũng giống hệt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!