Đợi khi Đường Ký Dao mang người đuổi tới đây thì chàng trai và bé gái kia đã biến mất ở ngã rẽ từ lâu. Đường Vận Tô dẫn thủ hạ đuổi theo hướng Chính Ngọ đã chạy đi, Đường Húc Khôn đi tới thấy con gái đã bị thương, liền bảo chị về trước đợi tin.
Nhưng Đường Ký Dao nhất định không chịu, nói mình chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Lam Hạo Nguyệt hỏi: "Bà ngoại có lo lắng gì lắm không ạ?"
Đường Húc Khôn đáp: "Mẹ đã trải qua bao sóng to gió lớn, mấy việc nhỏ này không đủ để bà lo âu. Chẳng qua Đoạt Mộng lâu đúng là rất kiêu ngạo, dám đến Đường môn ta giở trò. Cho dù lần này không bắt được tên trộm kia, chúng ta cũng nhất định tìm được Phương Nhụy phu nhân để hỏi rõ ràng!" Ông nói tới đây, nhìn lại Đường Ký Dao rồi bảo, "Trong nhà bây giờ chỉ có mỗi mình mẹ con trông coi, con về mau, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cũng cần con tới đưa tin."
Dù rằng không tình nguyện nhưng Đường Ký Dao cũng thấy cha mình nói không phải không có lý, liền muốn gọi Lam Hạo Nguyệt cùng trở về Đường môn. Thế nhưng Đường Húc Khôn lại bảo: "Hạo Nguyệt nên ở lại thì hơn. Chúng ta đều chưa từng giao đấu với Chính Ngọ, em nó ở đây thì sẽ có lợi cho mọi người."
"Nhưng em ấy cũng bị thương mà!" Đường Ký Dao bất bình.
Lam Hạo Nguyệt cười nhẹ: "Chỉ là bị đá một cái thôi, không có gì lớn ạ."
Đường Ký Dao bất đắc dĩ thở dài, đành phải dẫn một đám thủ hạ chạy về Đường môn trước để đợi mệnh.
Đường Húc Khôn thấy con gái đã đi, quay sang Lam Hạo Nguyệt nói: "Hạo Nguyệt, Ký Dao xử lý mọi người quá lỗ mãng nên cậu mới bảo nó về, cháu đừng để ý."
"Cậu, cháu hiểu mà." Lam Hạo Nguyệt nói, thấy bóng người nhốn nháo ở trước, không khỏi lo lắng, "Khinh công của Chính Ngọ rất xuất sắc, cháu sợ người của chúng ta không đuổi kịp."
Đường Húc Khôn cười bảo: "Không lo đâu, cậu đã sai người đặt bẫy ở trên đường đi bốn phía quanh đây, trừ khi hắn thật sự có cánh, bằng không nhất định sẽ trúng mai phục."
Trong giọng nói của ông mang theo vẻ đắc ý, khiến Lam Hạo Nguyệt cũng cảm thấy yên tâm hơn. Lúc này có đệ tử Đường môn đến xin Đường Húc Khôn đi tới ở kiểm tra bố trí ở trước. Ông muốn đưa Hạo Nguyệt đi cùng, nhưng bỗng nhiên nàng lại nghĩ tới chàng trai và cô bé vừa rời đ ban nãy, trong lòng không khỏi cả kinh, vội nói: "Cậu, cháu ở đây chờ mọi người cũng được ạ."
Đường Húc Khôn cho rằng nàng bị thương nên không muốn cử động, chỉ dặn dò mấy câu rồi dẫn thuộc hạ vội vàng rời đi.
***
Lam Hạo Nguyệt chờ tất cả mọi người đi theo ông đi hết, mà thuộc hạ của Đường Vận Tô vẫn chưa trở về, nàng nghĩ ngợi một chút, ráng chịu đau đớn trên vai rồi chạy về con đường nhỏ bên kia.
Con đường mòn tối tăm vắng vẻ, bóng cây xào xạc, tiếng truy đuổi xa xa dần lặng hẳn. Nàng vút qua bụi cỏ, vừa định ngồi xuống thì thấy bỗng thấy nổi gió, eo Lam Hạo Nguyệt bị siết, kéo lên cây cao bên đường, lúc này, có vô số dây đồng được đan lại thành lưới chụp xuống đầu nàng.
"Là ta!" Lam Hạo Nguyệt vội vàng kêu to, giơ kiếm lên đỡ. Đầu tiền, lưới đồng đang vồ lên cả người nàng bất ngờ được thu lại, cùng lúc đó, từ trên cây hai bên có vài người mặc áo đen, một người trong số đó thấp giọng hỏi: "Lam cô nương, sao cô lại một mình tới đây?"
Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi muốn xem các anh có thu hoạch gì không."
Người nọ lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả, có điều cuối đường này cũng có mai phục, cô đi lên trước nữa thì phải cẩn thận."
Lam Hạo Nguyệt nghe hắn nói vậy, không khỏi thầm ngạc nhiên. Ban nãy rõ ràng chàng trai và cô bé kia đã chính con đường ngày, lẽ nào bọn họ đã vượt qua mai phục mà rời đây rồi? Lòng nghĩ vậy, nàng tạm biệt bọn họ, lại lao nhanh về trước.
Qua một đoạn đường nữa, thấy phía trước hẹp khó đi, cây cối hai bên mọc thành bụi, che khuất ánh trăng. Bước chân của Lam Hạo Nguyệt không khỏi từ từ chậm lại. Nhưng vào đúng lúc này, từ sau cây bên đường truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, tự như có người đang bước nhanh tới đây.
"Là ai?" Lam Hạo Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, xoay người lại hỏi.
Người sau cây hơi khựng lại, thấp giọng nói: "Lam cô nương, tôi phụng mệnh tới đây xin cô lập tức trở về Đường môn."
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên bảo: "À? Là cậu tôi phái anh tới?"
"Đúng vậy." Người nọ đáp, vẹt lùm cây ra, cúi đầu đi lên trước. Lam Hạo Nguyệt nhìn chăm chú, thấy gã mặt thường phục của đệ tử Đường môn, một màu tím đậm, eo mang thắt lưng bằng gấm đen như mực, khuôn mặt khuất dưới bóng cây, không nhìn rõ lắm.
Lam Hạo Nguyệt cảm thấy hơi kì lạ, rõ ràng Đường Húc Khôn vừa đi, tại sao lại cho người tới gọi nàng trở về? Nàng tỏ ra tỉnh bơ, đi về trước một bước, nói: "Tôi không quen thuộc nơi đây, anh dẫn đường đi."
"Được." Người nọ cúi đầu xoay người, đưa nàng đi về phía con đường nhỏ phía trước.
"Không phải về Đường môn à? Sao lại đi về phía trước?" Lam Hạo Nguyệt đi sau hắn, không nhanh không chậm nói.
Người nọ cười một tiếng: "Từ đây vòng qua sông thì nhanh hơn một chút."
Lam Hạo Nguyệt không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ nắm chặt vỏ kiếm. Bước chân người nọ nhẹ nhàng nhưng nàng vẫn nhận ra mỗi khi bước đi thì gã hơi khựng lại, bên hông có vẻ cứng ngắc, hình như có thương tích trong người. Bỗng nghĩ tới kẻ cùng đến đây với Chính Ngọ, đúng là bị đâm một kiếm trúng eo rồi rút lui.
Lam Hạo Nguyệt cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên dừng lại quay sang bên khác gọi lớn: "Cậu, sao cậu cũng tới đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!