Chương 44: Đau đáu nỗi biệt ly chẳng đặng

Lúc Cố Đan Nham quay lại, sắc trời đã tối, trong phòng không có đèn, Trì Thanh Ngọc ngồi một người trong bóng đêm, chẳng biết đang nghĩ tới điều gì.

Cố Đan Nham vào phòng, thấy hành lý trên giường đã được thu xếp gọn gàng, cảm thấy rất ngạc nhiên. Lúc trước có nhắc đến chuyện định rời đi với Trì Thanh Ngọc, rõ ràng sư đệ không để ý, thế mà chỉ mới nửa ngày đã lại tự thu dọn hành lý xong xuôi hết cả.

"Thương thế của đệ chưa khỏe, sao lại thu dọn làm gì? Huynh đâu có giục đệ đi ngay." Cố Đan Nham tới cạnh chàng nói.

"Sớm hay muộn cũng phải đi, đệ ngồi một mình buồn chán nên thu dọn đôi chút." Giọng nói của Trì Thanh Ngọc rất bình tĩnh, lấy mặt ngọc trong ngực ra để trên tay, "Sư huynh, uổng công huynh ra ngoài tìm hồi lâu, có người trả lại rồi."

Cố Đan Nham ngẩn ra, "Ai trả vậy?"

"Là Đường Ký Dao." Chàng khẽ cười, nhưng trong mắt lại chẳng hề có tinh thần, "Cô ta nhặt được, nhớ ra là của đệ, mang tới trả."

Cố Đan Nham hơi ngạc nhiên, nhìn chàng thật kỹ. Tuy trên mặt có nụ cười, thế nhưng lại là một vẻ lặng lẽ tiêu điều.

"Đã như vậy, đệ cất lại cho kĩ. Đây có lẽ là vật kỷ niệm duy nhất mà cha mẹ đệ để lại…" Cố Đan Nham nói đến đây, cố ý nhìn Trì Thanh Ngọc.

Chàng vẫn mở to đôi mắt vắng lặng kia, rất bình tĩnh. Cố Đan Nham không muốn nói gì thêm, vỗ nhẹ vào vai chàng.

***

Sáng ngày hôm sau, Cố Đan Nham chưa kịp đổi thuốc cho Trì Thanh Ngọc thì lại nghe có người gõ cửa. Anh vừa mở cửa ra xem, thì ra Đường Ký Huân.

"Chị Hạo Nguyệt không được khỏe lắm, phiền Cố đạo trưởng tới xem giúp với." Đường Ký Huân sốt ruột nói.

Cố Đan Nham cau mày, xoay người cầm túi thuốc, nói với Trì Thanh Ngọc: "Đệ ở đây chờ huynh một lát."

"Sư huynh, để đi với huynh." Trì Thanh Ngọc băng bó qua quýt chỗ bị thương, sau đó cột tà áo trước lại.

Cố Đan Nham sửng sốt, thấy Đường Ký Huân đang chờ ở cửa, đành phải đưa chàng đi cùng.

Trong phòng Lam Hạo Nguyệt vẫn nồng mùi thuốc đắng. Đường Ký Dao đang ngồi trước giường chăm sóc, chị ngẩng đầu thấy Trì Thanh Ngọc, mặt tỏ ra không vui, dời tầm mắt, nói với Cố Đan Nham: "Sáng nay tôi đến thăm, em ấy ho rất dữ."

Cố Đan Nham gật đầu, đi tới bắt mạch cho Lam Hạo Nguyệt. Rèm đã được Đường Ký Dao vén lên, Lam Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn Trì Thanh Ngọc. Từ hôm chia tay nhau ở trên thuyền, chàng vẫn chưa nói với nàng câu nào. Bây giờ, sau khi vào phòng, cũng chỉ lẳng lặng đứng bên rèm.

"Thật ra không có gì đáng lo cả. Lúc ho khan, Lam cô nương có cảm thấy lồng ngực khó chịu gì không?" Cố Đan Nham rút tay về, nghi ngờ hỏi.

Lam Hạo Nguyệt rũ mi, nhỏ giọng nói: "Không cảm thấy…"

Cố Đan Nham lo lắng, lại bắt mạch chẩn bệnh cho nàng, thật sự không nhận ra có gì không ổn, đành nói: "Chắc là máu bầm đang tan, âuy cũng là chuyện tốt. Chẳng qua trong khoảng thời gian này không được quá buồn quá vui, cũng không được vọng động chân khí, tránh để máu đi ngược chiều."

Lam Hạo Nguyệt đỏ ửng mặt, không đáp, nhưng Đường Ký Dao lại nhướn mày nói: "Thì ra là vậy, nhưng em ấy nói cả đêm không ngủ được, vậy chẳng phải là ảnh hưởng tinh thần lắm sao?"

Cố Đan Nham thấy đúng là trông Lam Hạo Nguyệt không có tinh thần thật, ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi: "Thanh Ngọc, đệ có mang thuốc an thần theo không?"

Tựa như Trì Thanh Ngọc đang xuất thần, ngẩn ra rồi đáp: "Không, đêm qua dọn hành lý đã bỏ vào rồi."

"Để huynh đi lấy, nhân tiện viết đơn, Đường cô nương có thể mang đi bốc thuốc." Cố Đan Nham dứt lời rồi đứng dậy. Đường Ký Dao nghe anh nói vậy, cũng đành đứng lên, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Đường Ký Huân, ý bảo cậu phải ở lại trông chừng Trì Thanh Ngọc.

Cố Đan Nham không để ý đến vẻ mặt của chị, vì thế hai người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Ký Huân và Trì Thanh Ngọc ở cạnh Lam Hạo Nguyệt.

Sau câu nói ban nãy của Trì Thanh Ngọc, Lam Hạo Nguyệt không nhúc nhích, nhìn chăm chăm vào chàng. Nay thấy Đường Ký Dao đã đi mất, không kiềm được vội hỏi: "Dọn hành lý? Vì sao?"

Trì Thanh Ngọc không đáp. Đường Ký Huân nhìn chàng, bất đắc dĩ đành nói: "Em nghe chị Ký Dao kể là họ phải đi."

Đôi mắt thất thần của Lam Hạo Nguyệt bỗng nhiên trở nên ảm đạm không ánh sáng, hàng mi dày khẽ run, hô hấp nặng nề, "Trì Thanh Ngọc! Bây giờ chàng phải đi? Vì sao mọi người khác đều biết, chỉ gạt một mình tôi?"

Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói: "Dì của cô đã tới đón, sẽ không còn gì nguy hiểm nữa."

"Nhưng chàng đã đồng ý sẽ đưa tôi về Hành Sơn rồi mà!" Lam Hạo Nguyệt rầu rĩ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!