Chương 41: Tìm được đường sống trong cảnh chết

Trước mắt Lam Hạo Nguyệt không có ánh sáng, thời gian trôi qua thế nào không rõ. Vẫn tiếng nước róc rách xuôi chèo, thế nhưng nàng không có cách nào để nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, tất thảy đều rất mù mịt.

Thi thoảng có người đi vào kiểm tra, như thể sợ bọn họ trốn thoát. Lam Hạo Nguyệt thầm suy đoán, e là bọn chúng định dùng nàng để uy hiếp Đường Ký Dao, chỉ không biết liệu Ký Dao Ký Huân có tìm được con thuyền này hay không thôi.

Đợi sau khi gã canh gác đi rồi, Trì Thanh Ngọc cố gắng nghiêng người, thấp giọng gọi Lam Hạo Nguyệt để nàng cắn và tháo dây thừng cho chàng. Lam Hạo Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác cúi đầu, chạm đến hai tay bị trói ra sau lưng của chàng rồi, nhưng vì không nhìn rõ nút thắt nên mất cả buổi mà vẫn chẳng thể tháo được.

"Chàng giúp tôi tháo cái đai lưng trên mắt xuống trước đã." Nàng sốt ruột nhích tới gần Trì Thanh Ngọc, "Chứ không thì tôi chả thấy gì cả."

"Ở đâu?" Chàng hơi ngẩn ra, ngồi thẳng người, không dám lộn xộn.

Nàng hơi do dự một lát, quay lưng về phía chàng, khẽ khàng dựa vào vai Trì Thanh Ngọc. Chàng thăm dò, từ từ tiến tới gần, tóc dài như tơ lướt qua gò má, khiến chàng khẽ nhíu mày.

Lam Hạo Nguyệt có thể cảm nhận hô hấp của chàng bên tai, trong lòng gợn sóng lăn tăn. Đai bịt mắt khẽ giật, nàng nhỏ giọng hỏi: "Có tìm thấy không?"

"Ừ." Trì Thanh Ngọc tìm rất lâu, cuối cùng cũng mò tới nút buộc. Chàng lần môi, cẩn thận cắn trong miệng, từ từ kéo xuống.

Ánh sáng trước mắt Lam Hạo Nguyệt đã được trả về, nàng quay đầu theo bản năng. Trì Thanh Ngọc không kịp tách ra, lông mi đen nhánh hơi rũ xuống, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.

Có lẽ nhận thấy cái trở mình của nàng, Trì Thanh Ngọc thấp giọng hỏi: "Thấy được rồi à?"

"Được rồi…" Bỗng dưng mặt nàng nóng lên, cúi người cắn sợi dây thừng đang trói cổ tay chàng.

Nàng còn chưa cởi ra hết thì hai bên bờ bỗng vang tiếng vó ngựa hỗn loạn, còn có tiếng tên xé gió bắn ra, tiếng người cao giọng quát lớn, cả tiếng người gào thét không dứt. Trong lúc đao kiếm giao tranh đó, con thuyền bỗng dưng tăng tốc xuôi về hạ lưu.

Lam Hạo Nguyệt lắng tai nghe, vui vẻ nói: "Chắc là tìm chúng ta đó!"

Vừa dứt lời thì có người của Đoạt Mộng lâu ùa vào thuyền, túm nàng kéo ra ngoài. Lam Hạo Nguyệt giãy dụa, bỗng nghe có tiếng gió, gã lâu la đang giữ chặt nàng bị đá trúng, té nhào từ khoang thuyền ra ngoài. Nàng lui về sau một bước, va vào Trì Thanh Ngọc đã tháo được dây trói.

Chàng giúp Lam Hạo Nguyệt cắt dây, ngoài khoang thuyền lại vang tiếng bước chân. Lam Hạo Nguyệt nghiêng người né tránh, ánh đao sáng như tuyết xẹt ngay sau vai. Trì Thanh Ngọc đẩy nàng ra sau, bắn dây thừng trong tay ra, trúng ngay mặt đối phương. Ngay lập tức, trên mặt gã đánh lén đầy máu, gào rú quái dị, giật lùi liên tục về sau. Lam Hạo Nguyệt giành lấy cây đao trong tay gã, bỗng nhớ tới Cổ kiếm sau lưng đã bị Chính Ngọ cướp đi.

"Đi theo tôi." Nàng nói với Trì Thanh Ngọc, giữ chặt chàng rồi xông ra khỏi khoang thuyền.

Lam Hạo Nguyệt vừa mới ló mình ra thì từ đuôi thuyền thì Chính Ngọ đã phóng tới, không nói lời nào mà chụp vào đầu vai Lam Hạo Nguyệt. Dưới tình thế cấp bách, Lam Hạo Nguyệt đánh loạn, lại vô tình trúng vào người Trì Thanh Ngọc, chàng nắm chặt tay, mới có thể giữ được người nàng. Lúc này, Chính Ngọ rút Liệt diễm đao ra khỏi vỏ, đột nhiên chém vào hai người.

Trì Thanh Ngọc mất vũ khí, lại muốn bảo vệ Lam Hạo Nguyệt, tai nghe thấy tiếng gió rít, nhíu mày đánh vào mành trúc bên cạnh. Mành kia vốn làm từ trúc đốm, bị chàng đánh một chưởng, các thanh trúc biến thành mũi tên, bay thẳng vào mặt Chính Ngọ.

Chính Ngọ lùi về sau một bước, quơ đao rất nhanh, chẻ mớ trúc kia thành mảnh vụn. Gã thầm dồn lực vào tay trái, bất ngờ phóng một chưởng đẩy đi, vô số mảnh trúc sắc nhọn như lưỡi dao, lập tức đổi hướng, đâm vào Trì Thanh Ngọc. Lam Hạo Nguyệt vừa định kéo Trì Thanh Ngọc lùi về sau thì bỗng nghe trên trời có tiếng rền vang, thấy bóng trắng bay tới, ánh kiếm lóe lên, như rồng ngoạn trời cao, trong khoảnh khắc, biến vô số mảnh vụn kia thành bột mịn một cách rất dễ dàng.

"Là anh à?!" Lam Hạo Nguyệt vừa thấy người này, mừng rỡ khôn nguôi.

Đứng hiên ngang dưới trời xanh, Lệ Tinh Xuyên đạp vào mạn thuyền phóng tới, trụ bằng một tay, xoay người đứng trên mui thuyền.

"Cứ giao chỗ này cho tôi." Lệ Tinh Xuyên mỉm cười, trông rất ung dung.

Hai hàng lông mày Chính Ngọ dựng đứng, cầm đao nhảy lên, người như chim ưng, đánh về phía Lệ Tinh Xuyên. Trông hai thanh đoản kiếm trong tay Lệ Tinh Xuyên rất tầm thường, thế nhưng dưới mặt trời, tinh quang bắn ra bốn phía, lấp lánh như sao. Đao thế của Chính Ngọ quét ra xung quanh như cuồng phong, vậy mà Lệ Tinh Xuyên vẫn không hề rời khỏi mũi thuyền, người lúc né lúc nhảy, tránh sang hai bên, bỗng nhiên đưa tay tìm kiếm gì đó trong người.

Kiếm quang giao tranh xen lẫn nhau, lưỡi đao đỏ rực của Liệt diễm đao lấp lóa.

Hai người dùng nội lực để chống đỡ, dù vẻ mặt Lệ Tinh Xuyên trông rất điềm tĩnh ung dung, thế nhưng lực tay vẫn không giảm. Bất ngờ phát lực, cây kiếm trong tay trái xuất chiêu, nhắm vào mắt phải Chính Ngọ. Chính Ngọ giơ đao, gã vừa ngăn cản kiếm này của y, người không thể không lung lay, trong lúc đó, Lệ Tinh Xuyên đá chân, trúng vào ngực gã.

Chính Ngọ chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, vội vàng rút đao lùi về sau, phóng người về bờ đối diện. Lệ Tinh Xuyên thấy gã phóng mình chạy mất, cũng nhún người đuổi theo.

***

Lam Hạo Nguyệt thấy vậy, mang Trì Thanh Ngọc từ khoang thuyền đi ra đầu khác, liếc mắt nhìn thấy đai lưng bị Chính Ngọ cướp ban nãy treo ngoài mạn thuyền, nàng vừa xông lên lấy về thì bất ngờ cảm thấy có gió giật ngay bên cạnh. Hốt hoảng xoay người lại thì đã thấy Trì Thanh Ngọc bước lên trước, giơ tay để chặn lại dải lụa nhắm vào người Lam Hạo Nguyệt

Dải lụa sặc sỡ ôm lấy tay Trì Thanh Ngọc như một con rắn độc, chẳng biết Phương Nhụy phu nhân đã quay lại từ lúc nào, đạp vào dải lụa kia mà phi người lướt đến. Tay Trì Thanh Ngọc bị quấn chặt, Lam Hạo Nguyệt thấy sắc mặt chàng trắng bệch, rút Cổ kiếm định cắt dải lụa kia. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng gió, lo lắng: "Không được!"

Mũi kiếm vừa chạm xuống sải lụa thì Phương Nhụy phu nhân đã áp sát tới gần, phất tay áo như mây, ngón tay thon dài trắng nõn như hoa lan, nhẹ nhàng điểm lên dải lụa. Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy có một nội lực âm nhu như băng nhọn, đâm thẳng vào lòng bàn tay, nhất thời tay chân lạnh toát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!