Trước đây Lam Hạo Nguyệt có từng nghe qua cái tên Đoạt Mộng lâu, hôm nay là lần đầu tiên giao đấu với bọn họ vậy mà lại thua, trong lòng cứ cảm thấy bứt rứt. Trước đây nàng luôn tự tin vào kiếm pháp của mình, kiếm pháp của Yên Hà Hành Sơn không cầu tuyệt diệu vô song, chiêu thức mộc mạc mạnh mẽ. Thế nhưng lần giao đấu với Chính Ngọ kia chưa được mấy chiêu, đối phương đã thi triển khinh công dễ dàng bỏ đi, khiến nguyện vọng muốn được so cao thấp trong lòng Lam Hạo Nguyệt nay như rơi xuống khoảng không.
Trên đường đi tới Thục Trung, nàng không ngừng tìm kiếm tung tích của đám người Chính Ngọ, nhưng quả nhiên như tin đồn, lũ người Đoạt Mộng lâu khi đến rất nhanh, lúc đi chẳng thấy bóng dáng, hoàn toàn không để lại chút dấu vết gì. Có điều may mà Quan Phụng Trạch nói cho nàng biết chỗ dùng của ngọc phật kia, ấy mới nhớ ra tháng sau là đại thọ bảy mươi của bà ngoại. Nếu bây giờ nàng còn ở Hành Sơn thì e rằng bà ngoại cũng sẽ sai người tới đón đến Thục Trung nhỉ?
Thật ra tự đáy lòng Lam Hạo Nguyệt cũng chẳng muốn đến Đường môn lắm. Dù thế nào thì nàng cứ cảm giác mình không hợp với nơi đấy. Tuy rằng bà ngoại rất thương yêu, nhưng mọi người ở Đường môn mỗi người một tính, trước mặt nàng tuy có vẻ hòa thuận vui vẻ, thế mà chẳng hiểu sao, trước bọn họ, Lam Hạo Nguyệt cứ có cảm giác không thoải mái.
Có điều suốt dọc đường sau đó, nàng cũng không gặp phải phiền phức gì, rời khỏi vùng núi này là thẳng một mạch tới Thục Trung, đầu tháng sau, lặn lội đường xa, cuối cùng cũng đến được Thành Đô.
***
Đường môn Thục Trung được xây ở cửa nam Thành Đô ở ven suối Cán Hoa. Nhìn từ xa, dòng nước uốn quanh dưới cầu, xanh thăm thẳm, trôi lững lờ như dải lụa, róc rách chảy dọc theo hàng cây ngân hạnh cao ngút đôi bờ. Dưới ánh mặt trời có thể dễ dàng nhìn thấy lá ngân hạnh, xanh biếc như ngọc, như ngọn đèn lắc lư trong gió.
Trong khung cảnh xanh rì mát mắt, mọc lên một trạch viện rất to. Trước có lầu, sau là thành lũy. Những căn nhà màu xám nối nhau san sát, được xây theo hình bát quái xung quanh một tòa lầu cao, tựa như chiếm hết toàn bộ bình nguyên nơi đây. Xung quanh kiến trúc này, có một con hào vây quanh, cách li với khu vực lân cận.
Lam Hạo Nguyệt thúc ngựa chạy đến ven sông, từ lầu cao đối diện đột nhiên chiếu tia sáng chói, đâm thẳng vào mắt nàng. Lam Hạo Nguyệt đã chuẩn bị từ trước, giơ tay phải lên, vật trông như lắc bạc trên cổ tay phản chiếu ánh sáng, tụ lại vào nhau. Hình như trên lầu có người vẫy cờ, sau đó cây cầu treo trước cổng từ từ được hạ xuống.
Cổng chính dần được mở rộng, hai người thanh niên từ trong cửa vội vàng bước ra, mặc áo tím, tay áo bó gọn, giày đen, tướng mạo không khác nhau lắm, chỉ là một người mang thắt lưng đỏ thẫm, đai của kẻ còn lại có màu xanh lục.
Người thanh niên mang thắt lưng đỏ đi tới vái chào, cười nói: "Lam cô nương, tháng trước lão phu nhân vừa sai người đến Hành Sơn đón cô, không ngờ cô đã đến đây trước rồi."
Lam Hạo Nguyệt hơi đỏ mặt, giao dây cương cho người thanh niên còn lại: "Tôi nghĩ đã lâu không tới Đường môn, thế nên chưa báo trước cho bà mà đã tự tới."
"Lão phu nhân cứ lo đường xá xa xôi, sợ cô không tới kịp thọ yến của ngài, giờ thì không cần lo nữa rồi." Tay dắt ngựa phủi bụi đất trên yên, vừa theo hai người vào trạch viện, vừa gọi hạ nhân đi thông báo.
Lam Hạo Nguyệt theo hai anh em này vào Đường môn, mỗi tòa nhà đình viện đều y một khuôn, nếu không phải Hạo Nguyệt đã từng tới đây nhiều lần thì e sẽ bị lạc thật. Đang nói chuyện thì ba người đã đến trước một đình viện rất rộng, hai người kia một trái một phải đưa tay mời, Lam Hạo Nguyệt bước lên trên trước vài bước, nói với rèm cửa đang buông xuống kia: "Bà ngoại, Hạo Nguyệt đến rồi."
Rèm gấm từ từ được tách ra hai bên, có hai nha hoàn đoan trang vén lại, đưa tay mời nàng vào. Hạo Nguyệt hạ mắt cúi đầu đi tới, vừa vào liền ngửi thấy một hương thơm thanh ngát tràn ngập cả phòng, bên cạnh có người đi tới kéo tay áo của nàng, nói: "Em họ, em tới vừa khéo đấy, tối nay chị đang chuẩn bị uống rượu cùng các anh em này."
"Ký Dao, con gái phải dịu dàng nhã nhặn, sao lại có thể uống rượu đùa chơi thế?" Lão phu nhân đang ngồi trên chiếc ghế tử đàn lắc đầu đứng dậy, tức thì một phụ nữ trung niên đứng cạnh bà vội vàng khom người đỡ lấy. Lão phu nhân khẽ xua tay, cau mày nói: "Mẹ chưa có già, làm gì mà đỡ hoài thế?"
Người phụ nữ trung niên kia mặc bộ quần áo màu hồng cánh sen, tóc búi cao cài trâm phượng, mắt mũi rất sắc, thấy lão phu nhân nóng nảy, không khỏi lừ mắt, bảo: "Mẹ, Hạo Nguyệt vừa đến, mẹ đừng bực tức."
Lão phu nhân hừ một tiếng, Hạo Nguyệt mỉm cười chạy tới kéo tay bà, nói: "Bà ngoại, sao bà không vui? Chẳng lẽ vì trách con tới trễ sao?"
Lão phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, dắt tới cạnh Đường Ký Dao: "Con xem Ký Dao kìa, cả ngày theo các anh em trai nó uống rượu đùa giỡn, không luyện võ cho nghiêm chỉnh, chỉ biết giương oai!"
Đường Ký Dao mặc bộ đồ đỏ tươi, tà áo ngắn, gọn gàng thoải mái. Chị giả vờ xoay hông, tránh cái ngắt yêu của lão phu nhân, cười nói: "Bà ngoại, bà đừng nói xấu con trước mặt em Hạo Nguyệt mà!"
Trong phòng đang vui vẻ, bỗng dưng có tiếng ho khẽ từ ngoài truyền vào. Đường Ký Dao vốn đang cười nói không ngớt, nghe thấy âm thanh này liền lúng túng, lách mình trốn sau lưng lão phu nhân.
"Mẹ, nghe nói có Hạo Nguyệt tới, con ghé xem một chút." Ngoài phòng vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, nha hoàn vội kéo rèm lên. Một người đàn ông trung niên cúi đầu đi vào, sau khi hành lễ với lão phu nhân liền đứng qua một bên.
Hạo Nguyệt gặp cậu hai Đường Húc Khôn, liền hành lễ thưa gửi: "Cháu chào cậu, nghe nói sức khỏe cậu gần đây đã khá hơn nhiều ạ."
Đường Húc Khôn mặt trắng râu thưa, gò má hơi gầy gò nhưng đôi mắt vẫn sắc bén tinh anh. Ông cười ha hả, đưa mắt nhìn lão phu nhân ở bên: "Cậu đây còn phải giữ thân bệnh này để chăm sóc mẹ, sao dám lơ là?"
Mặc dù trên mặt Đường lão phu nhân vẫn mang nụ cười thản nhiên, bà lắc đầu, bảo: "Chỉ cần con biết tự lo cho bản thân, trông nom con cái cho tốt là được, mẹ chẳng cần chăm sóc."
Đường Húc Khôn nghe bà nói vậy, đưa mắt nhìn sang Đường Ký Dao, trong mắt mang theo tia thất vọng. Từ nhỏ sức khỏe của ông đã không tốt, cưới vợ nhiều năm rồi cũng chỉ được mỗi mụn con. Từ nhỏ được chiều chuộng nên Đường Ký Dao sinh ra chây lười, thích chơi đùa ngại tập võ. Mấy năm gần đây vợ chồng Đường Húc Khôn có muốn dạy dỗ cũng không được, thường xuyên cảm khái không người nối nghiệp.
Đường lão phu nhân quở ông vài câu, sau đó quay sang phụ nữ trung niên đằng sau: "Con đi xuống sai nhà bếp chuẩn bị cơm cho tốt, phòng Hạo Nguyệt cũng phải được thu dọn đàng hoàng."
"Vâng, mẹ, con đi ngay." Người phụ nữ ấy chính là con gái thứ ba của Đường lão phu nhân, Đường Vận Tô. Khi dì dắt theo vài nha hoàn rời đi, Đường Húc Khôn ở bên thấy mẹ đang trò chuyện cùng Lam Hạo Nguyệt, cũng thấy ngại mà dắt Đường Ký Dao ra ngoài.
Đường lão phu nhân thấy mọi người khác đều đã lui xuống, mới gọi Hạo Nguyệt vào phòng trong, chau mày quan sát nàng cẩn thận: "Nói thật cho ngoại, có phải lại cãi nhau với cha con rồi không?"
Lam Hạo Nguyệt biết chẳng thể nào che giấu trước mặt bà ngoại được, đành thành thật kể lại nguyên nhân tại sao mình rời khỏi Hành Sơn.
"Cha hứa hôn cho con sao?" Đường lão phu nhân cực kì ngạc nhiên, ngẫm nghĩ lại rồi nói: "Cha con quá ngay thẳng, nhưng cũng là người sáng suốt, nếu ông ấy tìm cho con một người chồng đáng tin thì chẳng có gì không tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!