Khoảnh khắc rơi xuống, ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bỗng trước mắt Lam Hạo Nguyệt bừng sáng. Hình như phía trên, đang càng lúc càng xa kia, có lửa cháy hừng hực, nhưng ngay sau đó, nàng bị va đập thật mạnh, đau đến bất tỉnh.
***
Bầu không khí ẩm ướt nay trở nên nóng rực. Vì cơn rung chấn, mấy vò rượu trong hầm bị đổ ngã, rượu lâu năm chảy ra xung quanh, gặp ngọn lửa bên trên thổi xuống, nhanh chóng bắt lửa, cháy rực.
Ngọn lửa đỏ thẫm nhảy múa điên cuồng trong tầng hầm, chỗ Lam Hạo Nguyệt rơi xuống sụt lún, đất đá không ngừng rơi, có mấy cục lửa lẫn vào.
Đá vụn nện xuống, đập ngay vào lưng Lam Hạo Nguyệt. Đang ngất xỉu, nay bị đau mà giật mình tỉnh dậy. Lúc vừa tỉnh, suy nghĩ trong đầu vẫn hỗn loạn, chỉ cảm thấy người ngợm rã rời. Nàng cũng không thể nhìn rõ xung quanh, mơ màng chống người đứng dậy, nhưng hai cánh tay lại chẳng hề có chút sức lực, lại ngã xuống lần nữa.
Ngay khi đó, cũng là lúc nàng cảm thấy có gì khác thường.
— Nàng không ngã trực tiếp xuống mặt đất, mà là trên người ai đó.
Lam Hạo Nguyệt dùng sức mở to hai mắt, thở dốc một hồi, từ từ thích ứng với ánh sáng xung quanh, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên người Trì Thanh Ngọc.
Lưng chàng chạm đất, hai mắt nhắm chặt, hơi thở rất yếu, chẳng động đậy chút nào. Lam Hạo Nguyệt quay đầu nhìn lại, cánh tay phải của chàng vẫn đang ôm chặt thắt lưng nàng. Chắc là trong khoảnh khắc rơi xuống ban nãy, chàng phóng người từ cầu thang xuống, trong hoảng loạn, chỉ kịp ôm nàng, dùng thân mình đỡ bên dưới.
"Trì Thanh Ngọc!" Nàng dời sang bên cạnh chàng, quỳ rạp trên đất gọi thất thanh. Thế nhưng chàng vẫn khép chặt hai mắt, không hề cử động.
Lam Hạo Nguyệt hoảng hốt, ghé sát mặt chàng, khẽ đụng.
May mà vẫn còn hơi thở.
Lúc này lại nghe thấy tiếng "lạch cạch", cửa động vốn đang mở nay từ từ đóng lại. Lam Hạo Nguyệt giật nảy người, nhưng lại không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai phiến đá từ từ khép lại một lần nữa, ngăn cách nơi này với hầm bên trên.
Chỗ bọn họ đang ở cách hầm hơn ba trượng. Không khí ẩm thấp khó ngửi, hình như đã nhiều năm không tiếp xúc với nắng mặt trời. Chẳng biết từ đâu có cơn gió lạnh thổi đến, trộn vào luồng hơi nóng phía trên khe đá truyền xuống, càng khiến nàng thêm ngột ngạt, hít thở không thông.
Xung quanh tối mịt, chỉ có mấy khúc gỗ vẫn đang cháy rơi từ trên xuống. Lam Hạo Nguyệt ôm vai Trì Thanh Ngọc, nằm lên người chàng. Lần đầu nàng gần chàng đến vậy, chàng cũng chưa bao giờ yên tĩnh thế này, chưa bao giờ bỏ được cái vẻ cao ngạo khó thuần kia. Thế nhưng bây giờ Lam Hạo Nguyệt ôm chàng, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó nhịn.
Nàng gối đầu vào vai chàng, chảy nước mắt, muốn đưa tay nâng Trì Thanh Ngọc dậy, thì vào ngay lúc đó, bỗng thấy cánh tay chàng hơi động đậy, như muốn cầm lấy gì.
"Trì Thanh Ngọc, Trì Thanh Ngọc!" Nàng sốt ruột đến mức kêu thất thanh.
Chàng hơi nâng mình dậy, theo bản năng muốn chống tay, nhưng lại ngã vật xuống đất một lần nữa. "Chàng đau ở đâu?" Lam Hạo Nguyệt ôm vai chàng, muốn kéo chàng dậy nhưng Trì Thanh Ngọc lại giãy dụa xoay mình, hướng lưng về phía nàng không nói.
"Sao vậy?" Nàng kinh ngạc ghé vào nằm sau chàng, khẽ đẩy nhẹ.
"Để tôi nằm một lát…" Chàng co gối, giọng nói khản đặc. Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, dù không thấy được vẻ mặt của chàng, nhưng từ giọng nói, có thể rõ ràng nhận thấy Trì Thanh Ngọc đang nhịn đau.
Mắt Lam Hạo Nguyệt cay cay, nàng sờ soạng để nhích tới bên Trì Thanh Ngọc, dè dặt ôm chàng.
Trong không gian yên tĩnh, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Trì Thanh Ngọc khẽ ngừng lại. Lam Hạo Nguyệt cũng không màng suy xét tới những điều khác nữa, lo lắng đưa tay vuốt lưng, lại chạm lên gáy chàng.
"Đừng…" Yếu ớt là thế, nhưng chàng vẫn không quên né tránh, có điều chẳng thể động đậy.
"Tôi chỉ muốn xem chàng có chảy máu ở đâu không thôi." Nàng nhẹ giọng nói. Trì Thanh Ngọc cứ nằm như vậy được một lát, sau đó mới miễn cưỡng dựa vào nàng mà ngồi dậy, "Lúc ngã xuống, tôi bị va chạm nên ngất đi… không sao rồi."
Lam Hạo Nguyệt không tin lắm, đè cổ tay chàng lại, "Ngã từ trên cao như thế, bây giờ mà đã không sao rồi ư?"
"Cô mong tôi có việc gì à?" Trì Thanh Ngọc thấp giọng vặn hỏi, Lam Hạo Nguyệt nghe vậy, trong lòng lại có một cảm giác lạ kì. Nàng xoay người, nói: "Đương nhiên là không mong."
Đột nhiên giữa hai người lại trở về yên tĩnh.
Dù cửa động bên trên đã đóng chặt, nhưng khói đặc cứ len xuống không ngừng. Lam Hạo Nguyệt bị sặc đến ho khan, Trì Thanh Ngọc dựa vào vách đá, đưa tay đỡ vai nàng.
"Chúng ta đang ở dưới hầm sao?" Giọng chàng vẫn rất thấp, quanh quẩn bên tai Lam Hạo Nguyệt.
"Đúng vậy…" Nàng chán nản nói, "Không biết ban nãy tôi đụng phải cái gì, mặt đất bất ngờ tách ra. Nhưng giờ thì cửa động đã đóng mất rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!