Chương 36: Liệt diễm ngày xưa thành tro bụi (*)

(*) Liệt Diễm ở đây chỉ tên cây đao, nhưng cũng có nghĩa là lửa cháy mạnh mẽ, dữ dội.

"Nghiệp ca!" Vợ hắn thấy thế, không kiềm được khóc thét. Lúc này, dải lụa bên người cô bỗng dưng xiết chặt, một tiếng "rít", nâng cô lên cao, treo dưới cành cây.

Hai mắt A Nghiệp oán giận, nhưng vừa mới động người thì dải lụa đang trói chặt tay hắn lại tăng thêm lực. Một cỗ âm hàn đánh thẳng vào đầu vai khiến hắn không còn lực để nâng đao lên nữa.

Mặt nước xung quanh gợn sóng, mùi hương nhàn nhạt trong gió, có một người phụ nữ mặc trang phục hoa lệ thong thả bước ra từ trong rừng, mũi chân nhón xuống, bước từng bước một, như bướm bướm đậu trên cành. Ả chính là người khống chế hai dải lụa màu kia. Lúc này, trăng dần lộ rõ, phủ lên dải lụa tươi sáng kia một quầng sáng trắng như tuyết, một mảng màu rực rỡ.

"Các người lui ra." Phương Nhụy phu nhân nhàn nhạt ra lệnh, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng đành hạ đao lùi về sau, rời xa nơi này.

Phương Nhụy phu nhân nhìn chằm chằm vào A Nghiệp, mắt phượng lạnh lẽo, "Sát thủ Tử Dạ khiến người ta nghe danh đã sợ vỡ mật hai mươi năm trước, bây giờ lại thành một bộ thế này. Người đời đều cho rằng ngươi đã sớm chết trong đao kiếm giang hồ, không ngờ lại mai danh ổn tích trốn ở đây!"

Ả thong thả nói, hai tay xoắn lại, hai giả lụa màu càng siết chặt hơn. Bàn tay cầm đao của A Nghiệp bị siết tới trắng bệch, nhưng hắn cố nén đau đớn, đôi mắt không giấu được sự lo lắng, chỉ một mực nhìn về phía người vợ đang bị treo ở cây.

Cô gái kia đang hít thở dồn dập, nghe Phương Nhụy phu nhân hỏi như vậy, cố gắng mở hai mắt, xót xa mà rằng: "Nghiệp ca đã bị câm và điếc, không thể nào hiểu cô nói gì đâu. Chàng đã rời khỏi Đoạt Mộng lâu từ lâu, lúc ra đi, trừ Liệt diễm đao, chẳng mang theo cái gì cả… Nếu cô muốn đoạt lại Liệt diễm đao, chúng tôi đưa cô là được mà…"

Phương Nhụy phu nhân cười xem thường: "Cây Liệt diễm đao hèn mọn này, đáng để ta ngàn dặm xa xôi tới đây, trùy lung tin tức của hắn sao?" Ả nâng tay trái lên, kéo A Nghiệp tới dưới tàng cây, nói với cô gái kia, "Rốt cuộc vì sao hắn lại rời khỏi giang hồ, có phải liên quan đến vụ án ở am Tùng Trúc dưới núi Nga Mi không?!"

Cô gái biến sắc, nhìn ngược lại về phía A Nghiệp. Hắn không hiểu gì cả, thấy mặt vợ mình đau đớn, nhảy lên, đánh về phía ngọn cây. Đôi mày lá liễu của Phương Nhụy phu nhân rung lên, phi người xoay nhanh về, từ trong rừng, hai dải lụa trước vai lại nhanh chóng quấn chặt, ngăn A Nghiệp trở mình. Dù tay phải của A Nghiệp bị trói cứng, nhưng tay trái đang nắm chặt Liệt diễm đao vẫn dùng hết toàn lực để chém xuống.

Mười ngón tay của Phương Nhụy phu nhân giữ chặt lưỡi đao, chỉ cảm thấy như có một dòng nước nóng hừng hực đang cuồn cuộn chảy trong thân đao. Tay phải ả dằn xuống, đè lực lên Liệt diễm đao. Dải lụa trong tay xoay nhanh trở về, cuốn chặt cánh tay A Nghiệp.

Bỗng nhiên A Nghiệp gào lên một tiếng, lưỡi đao đỏ thẫm của Liệt diễm đao đột nhiên trở nên rực rỡ, trông như đã uống no máu người.

Giơ tay chém xuống, dải lụa đang trói tay hắn của Phương Nhụy phu nhân lập tức đứt rời. Hắn đạp chân lên cây, búng người lên thật cao, ánh đao chém thẳng xuống gáy của Phương Nhụy phu nhân. Phương Nhụy phu nhân phát một chưởng, xuyên qua thế đao, trúng vào ngay giữa ngực A Nghiệp. Nhưng cũng ngay lúc này, cổ tay của ả vẩy ra một tia máu, hẳn là đã bị lưỡi đao gây thương tích.

A Nghiệp trúng chưởng của ả, người bị văng ra xa mấy trượng, đập vào thân một cây to rồi nặng nề rơi xuống. Mắt hạnh của Phương Nhụy phu nhân run lên, tung người nhảy tới cành cây khô, tay trái vung lên, lại một dải lụa trắng bắn từ trong tay áo qua, ngay lập tức quấn quanh cổ họng của vợ A Nghiệp.

"Không biết tốt xấu!" Phương Nhụy phu nhân nổi giận, ghé vào tai vợ A Nghiệp, nghiến răng nói, "Mau hỏi hắn, rốt cuộc thảm án ở am Tùng Trúc có quan hệ gì với hắn?! Vì sao sau sự kiến đó, hắn lại biến mất không chút tăm tích?!"

Hai tay vợ A Nghiệp nắm chặt vào dải lụa trắng, thân thể trên không ngừng giãy dụa, thở hổn hển, lắc đầu liên tục. Lúc này, A Nghiệp chống đao, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo chạy tới dưới tàng cây. Thấy vợ đã hấp hối, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, hai tay run rẩy dâng Liệt diễm đao lên, muốn trả lại cho Phương Nhụy phu nhân.

Phương Nhụy phu nhân cười lạnh, đột nhiên kéo khăn lụa mỏng che mặt xuống, quát lớn với hắn: "Không phải vì cây đao nát này mà ta tới đây! Am Tùng Trúc! Nhất định ngươi biết ẩn tình bên trong! Ta muốn ngươi nói lý do của chuyện đó, ngươi hiểu chưa?!"

A Nghiệp trừng mắt nhìn gương mặt diễm lệ nhưng vặn vẹo của ả, mở miệng nhưng lại không thể nói được lời nào. Phương Nhụy phu nhân nhíu mày, dải lụa trắng nơi cổ vợ hắn càng siết chặt hơn, lạc giọng nói: "Ta nói lần cuối cùng, am Tùng Trúc! Am Tùng Trúc! Hiểu không?!"

Khóe môi hắn bất ngờ rỉ máu, bỗng nhiên ngã sụp xuống đất, dùng Liệt diễm đao vẽ lung tung trên đất bùn, như thể đang viết gì đó. Phương Nhụy phu nhân phi người nhảy xuống, vội vàng chạy tới trước mặt hắn, cẩn thận nhìn chữ viết trên mặt đất. Dựa theo ánh trăng, mơ hồ nhận ra một chữ duy nhất mà hắn đang không ngừng viết: "Liên".

"Liên?" Ả nhíu mày quát, "Đây là ý gì?"

Lúc này, cổ họng vợ A Nghiệp đang bị treo giữa không trung phát ra âm thanh gì đó, như có chuyện muốn nói. Phương Nhụy phu nhân khoát tay, đầu ngón tay bắn ra một luồng gió mạnh, cắt đứt dải lụa quấn chặt eo cô. Cô nặng nề ngã xuống đất, A Nghiệp quăng bỏ Liệt diễm đao, phi người chạy tới, ôm chặt vợ mình vào lòng.

Người cô xụi lơ, thấy eo nhỏ của Phương Nhụy phu nhân cúi xuống, nhặt Liệt diễm đao lên rồi từ từ đi về phía A Nghiệp, không kiềm được mà bật khóc: "Xin cô, đừng ép chàng nữa… Chàng vốn không biết được bao nhiêu chữ… Chữ "Liên" này, là tên của tôi."

"Các ngươi coi ta là đứa ngốc mà đùa bỡn sao?!" Trong cơn giận dữ, Liệt diễm đao trong bàn tay trắng nõn của Phương Nhụy phu nhân rung lên, đặt ngang cổ A Nghiệp. Vợ hắn bất ngờ bắt lấy lưỡi đao, máu lập tức phun ra từ ngón tay. Chẳng biết cô lấy sức lực từ đâu, như phát điên, nắm chặt không buông.

"Khốn khiếp!" Phương Nhụy phu nhân giận dữ, một cước đá bay. A Nghiệp liều mạng bảo vệ vợ mình, cước kia đá trúng đầu vai hắn. Người hắn vốn bị thương nặng, ngay lập tức ngã vật xuống đất. Lúc này, Phương Nhụy phu nhân lại dùng sức rút Liệt diễm đao về, vừa mới vung đao lên, vợ A Nghiệp lại vọt tới, lấy thân mình chặn thế đao.

Mũi đao Liệt diễm vừa vung lên, ngay lập tức đâm vào bụng cô gái.

"Nghiệp ca, chạy đi…" Cô giữ lấy lưỡi đao, thì thào, đứt hơi ngã xuống đất.

A Nghiệp bò dậy từ dưới đất, thấy cảnh như vậy, không kiềm được, hét một tiếng thê lương, liều lĩnh đánh tới. Dải lụa trong tay áo của Phương Nhụy phu nhân xoay lại, quấn lên hai cánh tay hắn, kéo hắn về hướng kia. A Nghiệp thấy vợ mình gục trong vũng máu mà mình thì bị kéo về hướng ngược lại, đột nhiên ngẩng mặt lên trời thét lớn, hai tay bất ngờ giằng mạnh, ống tay áo và dải lụa trên tay bị xé nát.

Trên tay hắn, máu thịt lẫn lộn, người gần như đã phát điên, đánh về phía Phương Nhụy phu nhân như dã thú.

Phương Nhụy phu nhân không hề ngờ rằng hắn có thể giãy khỏi dải lụa, nay thấy khí thế dũng mãnh như vậy, vội vàng lùi về sau, còn thanh Liệt diễm đao trong tay xoay mòng mòng bay tới, nhắm vào vai A Nghiệp. Nào ngờ A Nghiệp thấy lưỡi đao đang rơi xuống thế kia mà không hề tránh né, lưỡi đao đỏ thẫm chém xuống vai trái hắn, sâu tận xương, nhưng hắn lại dùng hết toàn lực mà đánh về phía Phương Nhụy phu nhân. Tay phải giáng thẳng xuống, đánh thật mạnh vào lồng ngực ả.

Vào đúng lúc này, một cơn mưa tên từ ngoài rừng bất ngờ phóng tới, trong nháy mắt, bắn vào lưng A Nghiệp. A Nghiệp vốn có thể đánh trúng vào Phương Nhụy phu nhân, thế nhưng lực tên mãnh liệt, mũi tên xuyên thẳng lồng ngực. Lúc này hắn cũng không còn sức chống lại nữa, khóe môi rỉ máu đen, con ngươi đen kịt bất ngờ sáng lên. Chỉ thấy hắn quỳ, lê lết từng bước, đến gần thi thể của vợ mình thì người mới mềm nhũn, ngã vào vũng máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!