Chương 32: Sâu trong mành che, chưa tỉnh mộng

Dưới sự giúp đỡ của Lệ Tinh Xuyên, hai người đưa Lam Hạo Nguyệt về lại nhà trọ. Đường Ký Dao vừa cầm máu, sắc mặt cũng không tốt lắm, nay thấy hai mắt Lam Hạo Nguyệt nhắm nghiền, không kiềm được mà kêu toáng.

"Mau chuẩn bị đệm giường sạch sẽ, tôi sẽ kiểm tra thương thế của Lam cô nương." Cố Đan Nham vội vàng cõng Lam Hạo Nguyệt lên lầu, Lệ Tinh Xuyên dẫn Trì Thanh Ngọc theo sát.

Đường Ký Dao vội vàng sai bảo kẻ dưới chuẩn bị vật dụng chữa thương cho bọn họ, chị lập tức đuổi tới cửa phòng, thấy Cố Đan Nham đang nhẹ nhàng đặt Lam Hạo Nguyệt lên giường, la lên: "Hạo Nguyệt bị sao thế?"

Cố Đan Nham đang bắt mạch Lam Hạo Nguyệt, đưa mắt ý bảo chị khẽ giọng lại. Đường Ký Dao không kiềm được, xoay người thấy Trì Thanh Ngọc đang đứng im lặng một bên, đi tới, thấp giọng hỏi, "Trì Thanh Ngọc, em họ tôi bị đánh trúng chỗ nào?"

Trì Thanh Ngọc đỡ vào khung cửa đáp: "Xin lỗi, tôi không rõ. Chỉ biết là bị Chính Ngọ đánh trúng…"

Đường Ký Dao thở dài bất đắc dĩ, lúc này mới giật mình nhận ra chàng trai trẻ lạ mặt đang đứng bên cạnh. Chị còn chưa kịp hỏi thì Lệ Tinh Xuyên đã nhã nhặn gật đầu chào chị, nhẹ giọng bảo: "Đường cô nương, tại hạ Lệ Tinh Xuyên."

"Lệ Tinh Xuyên?" Đường Ký Dao sửng sốt, thấy cái tên này nghe quen quen, cẩn thận nhớ lại, bỗng thốt: "Tôi từng nghe cha Hạo Nguyệt kể qua, anh là người đã giải cứu cho phái Thanh Thành đó sao?"

Lệ Tinh Xuyên vội trả lời: "Sao lại bảo là giải cứu? Tôi vốn là đệ tử Thanh Thành, tình hình khi ấy nguy cấp, chưởng môn và sư bá không ở trước núi, đành phải liều chết ngăn cản mà thôi."

Lúc này Cố Đan Nham đứng dậy bước ra cửa, nói với Đường Ký Dao: "Dù xương sườn của Lam cô nương vẫn chưa gãy, thế nhưng có tụ máu bầm ở trong, tôi sẽ điều trị cho cô ấy. Tốt nhất là Đường cô nương hãy phái người bảo vệ nhà trọ, tránh để người của Đoạt Mộng lâu quay lại đánh úp."

Đường Ký Dao nhíu mày nói: "Ban nãy Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc chạy đi giúp anh, Ký Huân cũng mang người theo sau nhưng bây giờ vẫn chưa thấy về. Hiện nay không có nhiều người ở lại nhà trọ lắm…"

"Thế nhưng chúng tôi không hề gặp cậu ấy." Cố Đan Nham rầu rĩ nói, "Không phải cậu ấy gặp phải mai phục giữa đường rồi không?"

Đường Ký Dao sợ hãi: "Bây giờ tôi ra ngoài tìm em ấy ngay."

Chị vừa dứt lời, định đi xuống lầu thì nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ĩ ngoài cửa, như có người quay lại. Đường Ký Dao vội vàng chạy tới lan can xem thử thì thấy Đường Ký Dao vừa đi vào trong vừa đưa thứ gì đó cho người bên cạnh.

Đường Ký Dao đứng trên cầu thang vội hỏi: "Ký Huân! Em có gặp phải mai phục không?"

Đường Ký Huân ngẩng đầu thưa: "Dạ có, mới được nửa đường thì bị người vây đánh, nhưng trong đó không có kẻ thủ ác nào, coi như chúng em cũng được toàn mạng rút về được."

Lúc này Đường Ký Dao mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lệ Tinh Xuyên đi lên trước, nói với chị: "Đường cô nương, phía cô có nhiều bị thương, cần nghỉ ngơi ở đây trước. Tôi ra ngoài nghe ngóng tình hình, nhân tiện nhờ sư huynh tiếp ứng."

Trong mắt Đường Ký Dao có vẻ rất vui, nói: "Là vị nào?"

"Chính là con của Nhị sư bá tôi, Trương Tòng Thái." Lệ Tinh Xuyên mỉm cười và đáp.

***

Sau đó, Cố Đan Nham dùng Quân lôi tâm pháp của Thần Tiêu cung để chữa thương cho Lam Hạo Nguyệt, vì loại tâm pháp này phải vận hành thật chậm, Cố Đan Nham sợ thương tích Lam Hạo Nguyệt nặng thêm, liền dặn Đường Ký Dao chuẩn bị mấy chục cây ngân châm và các loại thảo dược như ngải cứu.

"Muốn dùng ngân châm để đâm vào huyệt có ứ máu sao?" Với Đường môn mà nói, ngân châm vốn là vật tùy thân, sau chuẩn bị xong, Đường Ký Dao lại đưa cho anh.

Cố Đan Nham gật đầu, giao lại cho Trì Thanh Ngọc: "Trì Thanh Ngọc biết kỹ thuật này, Đường cô nương không nên quá lo lắng."

Đường Ký Dao nhìn Trì Thanh Ngọc, muốn nói nhưng lại thôi, đành phải lùi sang một bên.

Ấy nhưng Cố Đan Nham gọi giật chị lại: "Chỉ có hai người chúng tôi ở trong phòng thôi thì không tốt lắm, chi bằng cô nên ở lại làm chứng."

Đường Ký Dao nghĩ vậy cũng đúng, thế nên ở lại trong phòng, nhìn bọn họ chữa thương cho Lam Hạo Nguyệt.

Lần đầu tiên chị được nhìn cách vận công của Thần Tiêu cung. Hai tay Cố Đan Nham đặt lên nội cung lòng bàn tay Lam Hạo Nguyệt, chừng nửa canh giờ mà vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngay cả hít thở cũng cực kì yên lặng.

Đường Ký Dao kiên nhẫn chờ bọn họ vận công, Cố Đan Nham lại gọi chị tới đỡ Lam Hạo Nguyệt ngồi trên giường. Trì Thanh Ngọc dùng ngải cứu để hun ngân châm xong từ lâu, nói: "Đường cô nương, tôi phải hành châm."

Đường Ký Dao còn hơi do dự thì Cố Đan Nham đã cúi chào: "Tôi xin cáo lui trước, mắt Thanh Ngọc không nhìn thấy, mong cô chỉ dẫn thêm cho."

"Ý anh là… muốn cởi dây lưng sao?" Dù Đường Ký Dao có từng nghe nói, nhưng chưa trải qua bao giờ, không khỏi cảm thấy xấu hổ thay Lam Hạo Nguyệt.

Cố Đan Nham vuốt cằm bảo: "Thật ra cô có thể yên tâm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!