Trì Thanh Ngọc và Cố Đan Nham rời khỏi núi La Phù ngay ngày hôm đó, trước khi đi còn cố tình giấu Hoàn Nhi. Vì sau khi trở về, Lâm Bích Chi biết Hoàn Nhi từng kéo Trì Thanh Ngọc xuống núi, lại còn suýt nữa đã hại chết Lam Hạo Nguyệt, không khỏi tức giận, nhốt cô bé vào phòng nhỏ. Nếu Hoàn Nhi biết Trì Thanh Ngọc lại xuống núi, mà còn vì tìm Lam Hạo Nguyệt, không biết sẽ cay cú đến mức nào.
Thật ra cả Lâm Bích Chi hay Trình Tử Nguyên đều không hiểu quyết định của sư phụ. Bọn họ cảm thấy dù phải bảo vệ Lam Hạo Nguyệt, nhưng để Cố Đan Nham hoặc ai khác đi là đủ rồi, cần gì phải bảo tiểu sư đệ, người vốn hành động bất tiện theo cùng?
Ấy nhưng mà, bất giác, hai lông mày của Trì Thanh Ngọc đã giãn ra, chẳng qua chính chàng cũng không biết mà thôi.
Hải Quỳnh Tử tiễn hai người đến tận sơn môn, nhìn viên ngọc trên cây sáo bên hông Trì Thanh Ngọc, tháo xuống bỏ vào tay chàng, nói: "Đây là thứ con luôn mang theo từ bé, chuyến này có vẻ long đong, phải giữ cho kĩ, chớ để thất lạc."
Trì Thanh Ngọc cầm viên ngọc trong tay, hời hợt đáp: "Đây chỉ là vật ngoài thân, có hay không cũng chẳng khác biệt gì."
Hải Quỳnh Tử thở dài: "Thanh Ngọc, đôi khi con quá lạnh lùng rồi."
Trì Thanh Ngọc cười nhẹ, cất viên ngọc kia vào ngực, cũng chẳng để việc này trong lòng.
Tuy hai sư huynh đệ bọn họ xuống núi chậm hơn Lam Hạo Nguyệt, nhưng dù sao cũng lớn lên ở Bác La, rất quen thuộc với địa hình nơi đây. Chốn này hoang vắng ít người lui tới, Cố Đan Nham hỏi thăm dọc đường, nhanh chóng dò la được con đường Lam Hạo Nguyệt đã đi sau khi rời núi.
Nàng quanh quẩn dưới núi La Phù rất lâu rồi mới rời khỏi Bác La. Đến khi Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đuổi tới thị trấn Bác La thì mới hay nàng đã đi về hướng Bắc từ lâu. Cố Đan Nham nhíu mày nói: "Nếu cô ấy cứ đi về hướng Bắc như thế thì không ổn rồi, Cống Châu ở đó, vốn là địa bàn của bọn Đoạt Mộng lâu."
"Chúng ta vẫn có thể đuổi kịp cô ấy chứ?" Trì Thanh Ngọc thấp giọng hỏi.
"Phải xem ý trời thế nào." Cố Đan Nham bớt lo lắng hơn, cười nói: "Thật ra không chừng chúng ta đã lo bò trắng răng. Dù cô ấy tới Cống Châu nhưng chưa chắc sẽ gặp phải người của Đoạt Mộng lâu đâu mà."
Thế nhưng từ đâu đến cuối, Trì Thanh Ngọc vẫn không thể nguôi ngoai
Vì đang vội, Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đều cưỡi ngựa xuống núi. Vì Trì Thanh Ngọc không thể tự cưỡi ngựa nên để sư huynh cầm cương giúp chàng, hai người sóng vai mà đi. Thế nên, vô hình chung, tốc độ khá chậm. Nhưng chuyện đã tới nước này, có lo lắng cũng chẳng ích gì, hai người không ngừng hỏi han tìm hiểu suốt đường đi, đuổi theo Lam Hạo Nguyệt trên tuyến đường đi về hướng Bắc của nàng.
***
Ba ngày sau, hai người đã tới bến Long Tân. Lúc này trời đã ngả bóng, quạ tước về tổ, nắng chiều chiếu lên các hành khách tụ tập hai bên bờ, chờ nhà đò đưa qua sông.
Cố Đan Nham thấy xung quanh nhiều người qua lại nên xuống ngựa đi bộ. Xa xa nghe thấy tiếng lái đò gọi vang, chở một thuyền đầy khách rời bờ đi vào con nước. Trong ánh hoàng hôn, có một thiếu nữ trẻ ôm gối ngồi ở đầu thuyền, áo màu vàng nhạt bay bay trong gió, tua rua gắn sau Trường kiếm cũng không ngừng phất phơ.
"Lam cô nương!" Cố Đan Nham không kiềm được mà gọi lớn, kéo con ngựa Trì Thanh Ngọc đang ngồi đi nhanh về trước.
Nhưng đoàn người chen lấn đông nghịt, không thể chạy nhanh hơn. Hình như Lam Hạo Nguyệt ngồi ở đầu thuyền có nghe thấy tiếng gọi từ trong đám đông huyên náo, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang, cuối cùng tầm mắt rơi vào người đứng bên bờ sông.
Trì Thanh Ngọc cũng nghe thấy tiếng Cố Đan Nham gọi, chàng nắm cương, cảm giác sư huynh đang kéo con ngựa đang chở chàng đi về trước. Tiếng người nói ngựa hí vang vang không dứt bên tai, việc bước vào trong hỗn loạn khiến chàng bỗng có cảm giác mơ hồ.
"Sư huynh, cô ấy ở đây à." Chàng sốt ruột hỏi.
"Ở con thuyền trên sông kìa." Lúc Cố Đan Nham nói xong câu ấy thì người lái đò đã dùng sào đẩy thuyền đi, nước sông dạt ra hai bên, thuyền như chiếc lá, nhẹ nhàng trôi xa.
Bóng hình Lam Hạo Nguyệt dần xa mờ, mới đầu nàng còn đưa mắt nhìn qua bên này, sau lại vội vàng quay lưng đi.
Đến khi thuyền kia quay lại thì trời đã tối, trên bến đò chỉ còn hai người bọn họ đang chờ mà thôi.
Hai người năn nỉ mãi mới thuyết phục được lái đò chở thêm một chuyến, đưa cả hai qua bờ kia. Gió sông thổi mạnh, Cố Đan Nham đỡ Trì Thanh Ngọc ngồi ở mũi thuyền, còn nói: "Ban nãy Lam cô nương cũng ngồi chỗ này, hẳn là có nghe thấy tiếng huynh gọi, nhưng không biết tại sao lại không quay qua nhìn chúng ta một cái."
Trì Thanh Ngọc ngồi yên đón gió, lặng thinh không nói.
Mái chèo rạch lên mặt nước trong vắt, phát ra tiếng đều đều, dần dần đến gần bờ đối diện. Cố Đan Nham giục người lái đò tăng tốc, khi thuyền mới cập bến, anh liền đỡ Trì Thanh Ngọc dậy rồi vội vàng lên bờ.
"Thanh Ngọc, đệ chờ ở đây, huynh còn phải dắt ngựa." Anh dứt lời, xoay người quay lại thuyền.
Nhưng lúc anh vừa trở vào thuyền thì Trì Thanh Ngọc đã chống gậy trúc tự mình bước nhanh về trước.
"Thanh Ngọc!" Cố Đan Nham dắt hai con ngựa, không hiểu gì, gọi lớn, chỉ thấy ở đầu đường lớn bên kia, thiếu nữ mặc áo vàng nhạt, váy lụa xanh không quay đầu mà vội vàng rời đi.
Trì Thanh Ngọc không dừng bước, cứ đi về hướng có tiếng bước chân truyền tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!