Chương 25: Trăng sáng gió lên lòng vấn vương

Vì trận bệnh này mà đến tận mấy ngày sau Lam Hạo Nguyệt mới khôi phục tinh thần. Vết thương trên chân cũng từ từ lành lại, có thể xuống đất bước chầm chậm, Trình Tử Nguyên chỉ không cho phép quá mệt mỏi thôi. Mấy ngày qua, Trì Thanh Ngọc vẫn không hề tới phòng này, nàng chỉ có thể hỏi qua hai đứa Tố Hoài Tố Hoa, mới biết chàng đang ở chung với Cố Đan Nham, trước núi.

Rạng sáng và chiều tà, mỗi ngày đều có tiếng chuông từ trước núi ngân thật dài, vang vọng mãi. Ban đầu Lam Hạo Nguyệt không biết, còn tưởng bọn họ đang học một môn bí ẩn nào đó. Trong tiếng chuông ngân vang không dứt, nàng ngồi một mình trên giường, lòng băn khoăn vấn vương.

Ba ngày sau, Lam Hạo Nguyệt đã có thể đi lại bình thường. Xế chiều Tố Hoa mang cơm tối tới, Lam Hạo Nguyệt thấy cô bé ngày nào cũng vội vội vàng vàng, liền hỏi: "Lát nữa em có phải ra tụng kinh trước núi không?"

Tố Hoa gật đầu, đáp: "Mọi người trên núi này, trừ Hoàn Nhi, đều phải đi cả."

"Vì sao em ấy thì không cần?" Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra.

"Thật ra tỷ ấy là con cháu của bổn gia Đại sư bá em, cha mẹ đều qua đời cả, thế nên được Đại sư bá nhận nuôi, vẫn chưa nhập đạo." Tố Hoa nói, thấy nàng đã ăn xong, nhân tiện bảo, "Lam cô nương, mấy ngày nay chị vẫn chưa lên đỉnh Phi Vân chơi, ngày mai em đưa chị đi một vòng cũng được."

Lam Hạo Nguyệt ngẫm nghĩ, hỏi: "Chị có thể đi xem mọi người tụng kinh thế nào được không?"

"Không được đâu, tụng kinh cần phải sự tĩnh tâm tuyệt đối, người ngoài xuất hiện sẽ gây tạp niệm." Tố Hoa dứt lời, thu dọn bát đũa rồi ra ngoài.

***

Lam Hạo Nguyệt ngồi không mãi thì thấy chán, sau đó ít lâu, lại nghe thấy tiếng chuông ngân lên, sâu thẳm phiêu dật, mờ mịt như khói. Nàng bất giác bước ra khỏi cửa, theo tiếng mà đi, xuyên qua hành lang đăng tiêu, dọc theo con đường đá, mãi đến khi ra tới trước núi thì trời đã tối mịt. Nhìn mây mù xa xa, cung quan cong cong màu xanh ngọc, từng hàng, từng hàng chuông đồng, trông thật lộng lẫy.

Nàng không dám tới gần, một mình ngồi dưới bóng cây ở góc nọ. Trong không khí có mùi nhựa thông, hơi ẩm ướt khiến nàng ngẩn ngơ, nó tựa như hơi thở trên người Trì Thanh Ngọc.

Nàng nghe tiếng tụng kinh lầm rầm ở xa, tiếng chuông trong vắt ngân vang, như đang đập mạnh vào tim.

Không hiểu sao, lại cảm thấy chua chát.

Màn đêm dần buông xuống, nhân lúc bọn họ chưa kết thúc, Lam Hạo Nguyệt lặng lẽ rời đi.

Nàng đi dọc theo con đường cũ nhưng không về phòng mà lại tùy ý chọn một ngã rẽ khác, muốn tìm nơi yên tĩnh.

Chẳng biết lối rẽ này dẫn tới đâu, Lam Hạo Nguyệt đi mãi mà vẫn chưa thấy điểm cuối. Hai hàng cây bên hè cao lớn xanh rì, thành những cái bóng loang lổ trên mặt đường. Nàng đi một lúc thì mệt, thấy có một khối đá ven đường, liền bước tới ngồi xuống.

Trong núi có một con suối chảy róc rách, chầm chậm vắt ngang trước mặt, bọt nước bắn tung tóe. Bên kia nhánh suối thì lại hơi trống trái, trong gió đêm, bách cổ thụ thổi rì rào, khiến bóng cũng lung lay.

Có tiếng nước làm bạn, Lam Hạo Nguyệt ngồi một mình hồi lâu, đến khi muốn đứng dậy thì nghe có tiếng bước chân từ con đường mòn đối diện. Nàng chưa vội đứng dậy, từ xa nhìn thấy bóng ai kia, không kiềm được mà nín thở.

Tựa như Trì Thanh Ngọc không hề nhận ra có nàng ở đây, cầm kiếm chầm chậm đi tới từ bên kia. Đến khi tới bãi đất trống, chàng mới rút kiếm ra khỏi vỏ, bỗng khựng lại.

"Là ai?" Chàng vẫn hướng về phía trước như cũ, giọng nói hơi khác thường.

Lam Hạo Nguyệt ngượng ngùng đứng dậy, thấp giọng nói: "Là tôi."

Chàng hơi ngẩn ra, lập tức hỏi lại: "Vết thương của cô đã lành chưa?"

"… Rồi." Lam Hạo Nguyệt chột dạ trả lời.

Trì Thanh Ngọc cũng chẳng nói gì thêm, chỉ bảo: "Đường ở đây khó đi, khi nào về cô phải cẩn thận."

"Ừ…" Nàng không kiềm được lại đi tới một bước, "Anh tới luyện kiếm à?"

"Đúng, mỗi ngày tụng kinh xong đều tới đây." Chàng dứt lời, thu kiếm về.

Lam Hạo Nguyệt hơi do dự: "Tôi đã làm phiền anh à?"

Chàng thản nhiên đáp: "Không. Hôm nay không luyện cũng không sao."

Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng từ xa, thấy Trì Thanh Ngọc đợi một lát rồi lấy cây gậy trúc ở sau lưng xuống, bèn nói: "Anh phải về à?"

"Không… còn cô?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!