Lam Hạo Nguyệt nằm sau lưng người nọ, tử đằng hai bên xẹt nhanh qua người. Dưới chân người kia như có gió, chẳng dừng lại một khắc nào. Một hồi sau, Lam Hạo Nguyệt đã mê man thiếp dần, chỉ cảm thấy cả người như bồng bềnh trong mây, cố gắng mở hai mắt thì chỉ thấy một màn trắng xóa phía trước, như sương như khói, cả không khí hít vào cũng có phần ẩm ướt.
Người đàn ông kia cõng nàng vào sâu trong rừng, Lam Hạo Nguyệt ngẩng đầu, xung quanh toàn tùng bách lâu năm, cao vút, che kín cả trời, lại có tiếng suối róc rách vắt ngang. Qua hết khu rừng thăm thẳm này, đột nhiên trước mặt hiện lên một căn phòng tường trắng ngói đen, một hàng trúc xanh lẻ loi đứng thẳng, gió thổi qua khiến những giọt nước còn đọng lại trên lá trúc rơi xuống, xào xạc, vi vu, chẳng nhiễm bụi trần.
Trước nhà có một tiểu đạo đồng đang chờ sẵn, chính là Tố Hoài nàng đã gặp ban sáng. Thấy người đàn ông kia đang lướt đến, vội vàng chạy tới.
"Tố Hoài, con còn phải đi đâu nữa?" Người kia thấp giọng hỏi.
"Đi quét dọn phòng ạ…"
"Ta e xương chân của cô ấy đã bị thương, trước hết cứ để ở trong này. Con mau mang hòm thuốc tới đây." Người kia vừa dứt lời liền nghiêng người mở cửa phòng, cõng Lam Hạo Nguyệt vào gian phòng nhỏ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Mắt cá chân nàng vừa chạm tới mép giường thì đau đến mức ứa mồ hôi lạnh. Người đàn ông kia xoay người tới cạnh bàn, như nhớ ra điều gì, quay ra ngoài cửa gọi với theo Tố Hoài đã đi xa: "Đừng quên mang đèn tới!"
Tố Hoài đáp lại từ xa. Người kia cũng không vào nhà, đi tới hướng khác. Lam Hạo Nguyệt nằm trên giường, cả người đau nhức mãi thôi, quần áo đã được gió núi thổi khô nay càng cảm thấy khó chịu. Trong phòng tối mực, ngoại trừ tiếng gió thổi qua hàng trúc thì chẳng còn động tĩnh gì khác. Cửa phòng mở rộng, bóng mờ lay lay, khiến nàng co rúm người mãi.
Một hồi lâu sau, Tố Hoài vội vàng mang đèn đi tới, lúc vào phòng rón rén, nhón chân mà bước, đặt ngọn đèn lên bàn. Ánh đèn mờ chập chờn, soi tỏa phần nào hình dạng của căn phòng này. Lam Hạo Nguyệt chống mình ngồi dậy thì thấy có bóng người vụt qua ngoài cửa, một người đàn ông mặc đạo trang bước vào.
Nương theo ánh sáng của ngọn đèn dầu, lúc này Lam Hạo Nguyệt mới nhìn rõ dáng dấp của vị đạo trưởng này. Khoảng chừng ba mươi tuổi, khung xương gầy, ngũ quan đoan chính nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không dám tiếp cận. người sạch sẽ chỉnh tề, không vấy chút bụi, hẳn là đã thay áo lẫn giày sau khi rời khỏi đây.
"Sư phụ, cần nấu nước không ạ?" Tố Hoài đưa hòm thuốc cho anh ta, hỏi.
"Đương nhiên rồi." Anh ta nhận hòm thuốc, vén áo dài ngồi bên giường, "Con đi gọi Tố Hoa tới đây."
Tố Hoài dạ vâng rồi lại ra ngoài. Lam Hạo Nguyệt co người nhìn anh ta. Khuôn mặt người nọ vẫn không có chút biểu cảm, ngồi xuống rồi đưa tay sờ chân trái của nàng. Anh ta lấy một chiếc khăn trắng từ trong tay áo, đổ thuốc bột lên, cũng không nói chuyện với Lam Hạo Nguyệt mà vỗ một tiếng "pạch" vào chỗ bị thương trên mắt cá chân của nàng.
Lần này Lam Hạo Nguyệt kêu thất thanh, chân phải đạp tới, suýt nữa đá bay lọ thuốc trong tay anh ta.
Người kia lập tức né tới bên giường, cau mày: "Sao vậy?"
Lam Hạo Nguyệt đau đến phát run, ngã xuống giường nói: "Tôi bị gãy xương!"
"Nếu gãy thật thì sao tôi lại làm vậy?" Anh ta không vui nói, lúc này, có người chạy như bay tới trước phòng, thấy vậy, người đàn ông nói với Lam Hạo Nguyệt, "Tố Hoa tới chăm sóc cô, cô cố gắng kiên nhẫn, năm ngày sau mới được xuống giường đi lại."
Dứt lời, cứ thản nhiên như vậy mà đi.
Lam Hạo Nguyệt chịu đựng cơn đau, cố gắng chống người ngồi dậy, thấy một nữ đạo đồng chừng mười ba mười bốn tuổi đang đứng trước giường, da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo, nàng không kiềm được thở ra một hơi thật dài, cố hết sức hỏi: "Đây là Thần Tiêu cung sao?"
Tố Hoa cởi vớ giúp, sau đó đưa cho Hạo Nguyệt một cái áo dài sạch sẽ màu lam, cười khanh khách đáp: "Chính điện không phải ở đây, đây là sau núi ạ."
Lam Hạo Nguyệt thầm nghĩ tới mục đích của chuyến này, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, Tố Hoài thấy cả người nàng lấm lem, nhíu mày, xoay người nói: "Tôi đi múc nước cho chị rửa ráy một chút nhé."
"Cám ơn…" Lam Hạo Nguyệt yếu ớt đáp, lại hỏi, "Vị vừa rồi là?"
"Đó là sư phụ của tôi và Tố Hoài, tục gia họ Trình, tục danh Tử Nguyên." Tố Hoa bưng chậu nước lên, thở dài, "May mà khi Tố Hoài về có kể với sư phụ là chị đang tìm Thần Tiêu cung, lúc ấy sư phụ tôi truy hỏi Hoàn Nhi thì mới biết chị ta để chị ở sau núi, không thì chị gặp nạn rồi."
Cô bé dứt lời liền định ra ngoài, Lam Hạo Nguyệt vội gom hết dũng khí hỏi: "Vậy… sư thúc của Hoàn Nhi có ở đây không?"
Tố Hoa dừng chân, quay đầu, ngạc nhiên hỏi: "Sư thúc? Chị muốn tìm ai cơ?"
"… Chính là tiểu sư thúc của cô bé ấy." Bỗng dưng nàng ấp úng, không muốn nói tên của chàng.
"À." Tố Hoa nhàn nhạt đáp, hơi khựng lại rồi nói, "Thúc ấy không ở đây."
"Không ở đây?!" Lam Hạo Nguyệt gần như la lên.
Tố Hoa bị nàng làm cho giật mình. Mới đầu Lam Hạo Nguyệt còn tưởng Trì Thanh Ngọc đã rời khỏi núi La Phù, sau khi nghe Tố Hoa giải thích thì mới biết, thường có nhiều người đến Thần Tiêu cung dâng hương xin được phù hộ, mà đệ tử trong am cũng thường xuyên bố thí thuốc thang chữa bệnh cho dân nghèo. Hôm qua Trì Thanh Ngọc đã cùng Cố Đan Nham vào núi, đến giờ vẫn chưa về.
"Vậy bao giờ anh ấy mới về đây?" Trong giọng nói của Lam Hạo Nguyệt hơi có vẻ thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!