Chương 15: Mộ hoang mục nát nào nỡ quên

Hai người đi về trước một đoạn nữa, quả có thấy trấn nhỏ. Sau khi hỏi

người qua đường, Lam Hạo Nguyệt mới biết thôn Giếng Ngọt hoang vu vắng

vẻ, trước nay chẳng có người ngoài tới đó bao giờ. Nàng cám ơn, lại thấy có một quán ăn nhỏ ven đường đã mở cửa, dưới núi Nga Mi có rất nhiều

món ăn ngon, đến khi nàng quay lại bên cạnh Trì Thanh Ngọc, hai tay đầy

bánh lá sen. (*)

(*) Bánh lá sen, nguyên liệu gồm bột, ngó sen, thịt, v..v..; bánh hình rẽ quạt, trông như lá sen, cũng có thể được bọc lá sen bên ngoài. Trông nó có vẻ cũng họ hàng với bánh dày kẹp chả, bọc lá chuối bên ngoài của Việt Nam mình.

"Nè, coi như tôi mời anh." Nàng lấy món điểm tâm trong tay, đưa lên trước mặt chàng, "Thơm quá, đúng không?"

Chàng như đang xuất thần, không nói một lời.

"Sao thế, Trì Thanh Ngọc?" Nàng cho rằng Trì Thanh Ngọc ngại không lấy, liền kéo tay áo chàng, nhét bánh vào tay.

"Cám ơn." Chàng dịu dàng nói, "Mùi này, rất quen."

"Thế à?" Lam Hạo Nguyệt sôi nổi hẳn, vừa lột lớp lá sen bên ngoài, vừa

nhìn cảnh trấn nhỏ dần trở nên náo nhiệt, "Mà cũng phải, anh vốn ra đời ở gần đây mà, hẳn là lúc bé thường ăn mấy thứ này lắm nhỉ?"

"Không." Chàng siết lá, thấp giọng nói, "Tôi chưa ăn những thứ này bao giờ."

Lam Hạo Nguyệt dừng động tác, ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"

"Không ăn nổi, chỉ là ngửi mùi vậy thôi." Chàng xoay người.

Lúc sắp ra khỏi trấn, bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc dừng chân.

"Lam Hạo Nguyệt, cô có thể mua giúp tôi vài thứ được không?" Chàng nói xong, lấy một ít tiền từ trong túi.

"Muốn mua gì à? Người tôi có tiền."

Chàng vẫn khăng khăng đưa tay ra: "Nhang đèn, tiền giấy."

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, đành nhận tiền rồi hỏi: "Mua để làm gì vậy?"

Chàng mím môi, nói: "Để lúc thăm ông tôi thì dùng."

Lam Hạo Nguyệt ngây người, mãi lâu sau mới mấp máy: "Ý anh là… Xin lỗi, tôi cứ cho rằng ông vẫn còn sống."

Chàng cười cay đắng, bảo: "Đã lâu lắm rồi, tôi không biết… không biết có còn tìm được mộ của ông hay không."

Lam Hạo Nguyệt mua đồ cúng, cùng chàng đi về hướng Bắc. Dọc đường đi

nàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy, Trì Thanh Ngọc hôm nay có vài

phần sa sút. Từ trước tới nay, chàng chưa bao giờ như thế cả.

***

Trên đường đến thôn Giếng Ngọt, Lam Hạo Nguyệt không quen với nơi đây,

không thể không dừng lại hỏi đường. Đôi khi nàng nghe không hiểu lời dân bản xứ lắm, Trì Thanh Ngọc sẽ đổi sang dùng tiếng địa phương để hỏi đáp với đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!