Chương 12: Mũi tên rít gió trong chiều tà

Nga Mi hùng vĩ, nhìn tầng tầng mây trắng xa xa, cảm giác như chúng mọc

thành bụi. Ráng chiều chiếu rọi bốn phía, biến cả rặng núi như có ngàn

khe suối, tô điểm cả vùng mênh mông xanh biếc, thành một màu yên ắng

tĩnh mịch.

Trong khung cảnh như tranh này, từ trong khu rừng

bách có một liễn hoa đang chầm chậm đi đến. Tám gã đàn ông cao to vạm vỡ nâng liễn có làn da màu đồng, đang đầu xuân mà ở trần, hông mang đai

bằng gấm đen. Mui xe trên tọa liễn hơi chúi xuống, rèm bằng nhiều chuỗi

ngọc lưu ly rung lắc, phát ra âm thanh rất vui tai.

Qua chiếc

rèm bằng chuỗi ngọc lưu ly kia, có thể loáng thoáng thấy được có người

phụ nữ đang dựa gối gấm, một góc váy màu tím nhạt lộ ra dưới rèm, trông

như cánh bướm phấp phới.

Có gã đàn ông hơi khom người đi tới

cạnh tọa liễn, nơi này còn cách núi Nga Mi mấy dặm đường. Hắn thấp giọng nói với người trong liễn: "Phu nhân, Tứ ca và Thất ca đang ở đây."

Phương Nhụy phu nhân vẫn dựa người vào gối, nói như ngâm: "Bọn họ đâu cả rồi? Sao còn chưa ra đây?"

Vừa dứt lời, từ khe núi không xa truyền tới tiếng cười khẽ: "Cuối cùng Phu nhân cũng tới rồi."

Đang nói chuyện, một gã tung người bay tới như diều, xoay một vòng

trong không, nhẹ nhàng đáp xuống trước liễn. Người này khoảng chừng hăm

bảy, hăm tám tuổi, mặc đồ trắng muốt, khuôn mặt âm nhu, khóe môi vẫn

mang ý cười, chính là Chính Ngọ sau khi tháo lớp dịch dung.

Phương Nhụy phu nhân nâng mình ngồi dậy, váy rũ ra ngoài rèm, khẽ lay động.

"Chính Ngọ, cậu muốn rước lấy bao chuyện thị phi nữa mới chịu thu tay?" Giọng điệu mang vẻ oán trách, thế nhưng thanh âm vẫn êm ái dịu dàng.

Chính Ngọ đi tới chào một cái, đáp: "Phu nhân, lần này tôi muốn có Định nhan thần châu." Gã nói tới đây, đưa mắt nhìn bóng người sau rèm che,

"Viên ngọc này chẳng có tác dụng gì lớn với tôi, nhưng có thể lấy được

một nụ cười của Phu nhân."

"Phải thế không?" Phương Nhụy phu

nhân nhàn nhạt nói, "Ta có nghe nói trong Thần châu này có thuần âm chí

hàn của Thiên sơn, có thể giúp người tu luyện nội công, thế nên thường

có người thèm muốn."

Giữa chân mày Chính Ngọ hơi nhíu lại, khom người thưa: "Phu nhân, tôi có chuyện muốn nói với người, có thể đi theo không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!