Chương 110: Phiên ngoại 9 – Chuyện thật giả cũng rõ ngọn nguồn

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Trì Thanh Ngọc đều sờ tay chân nhỏ xíu của bé con. Nhớ lại lần đầu tiên chạm vào, chàng giật mình. Chàng chưa bao giờ đụng vào một đứa trẻ sơ sinh, không ngờ lại nhỏ nhắn mềm mại như thế. Ngón tay ngón chân chút xíu, da thịt mềm mại yết ớt, Trì Thanh Ngọc tỉ mỉ cẩn thận đếm từng chút, lại không dám dùng sức, sợ đứa bé bị đau.

Bé con lớn hơn một chút, thịt trên người nhiều hơn một tí, Trì Thanh Ngọc có thể cảm nhận con đang lớn lên một cách rõ ràng. Chàng cũng dè dặt sờ lên khuôn mặt đứa trẻ, mái tóc dày, cái tai nho nhỏ, khuôn mặt hơi nhăn nhăn, sau đó là cái mũi yếu ớt, đang khẽ chu miệng.

Lúc không có người làm, chàng từng do dư hỏi Lam Hạo Nguyệt: "Thằng bé có nhìn được không?"

Lam Hạo Nguyệt đang ôm con, nghe hỏi thế, không khỏi ngẩn ra, cúi đầu nhìn đứa con đang ngủ say, nói: "Con có thể mở to mắt đó."

"À." Trì Thanh Ngọc nói, lại ngồi yên không nhúc nhích. Lam Hạo Nguyệt nhẹ giọng bảo: "Trì Thanh Ngọc, con còn nhỏ lắm, chúng ta không biết con có nhìn được hay không, phải đợi một thời gian nữa mới hay…"

Trì Thanh Ngọc kinh ngạc ngồi ngẩn ra một lúc, đưa tay muốn sờ một cái. Nàng lại nắm tay chàng, đặt lên mặt con. "Chàng xem này, mắt con lớn lắm, lông mi thì dài." Lam Hạo Nguyệt để chàng vuốt ve lên mi mắt bé con.

"Không sao đâu." Nàng nắm chặt tay chàng mà nói, như nói với chàng, cũng như tự nhủ với mình.

***

Chàng đặt tên con là Du Nam. Rạch từng nét từng nét hai chữ này lên thẻ tre, đưa tới trước mặt Lam Hạo Nguyệt, Trì Thanh Ngọc mỉm cười nói: "Chờ con lớn, em dạy con viết chữ."

"Vậy còn chàng?" Lam Hạo Nguyệt nhận thẻ tre nói.

"Tôi?" Trì Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, "Miễn là tôi biết, cái gì cũng dạy cho con."

Du Nam có đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt. Nhiều khi Lam Hạo Nguyệt tranh thủ Trì Thanh Ngọc không có ở trong nhà mà từng lấy ngón tay huơ huơ trước mặt con, hình như con có nhìn, nhưng chẳng bao lâu thì xoay mặt đi. Nàng cũng không biết rốt cuộc con có nhìn thấy hay không.

Thế nhưng nàng không dám nói những điều này trước mặt Trì Thanh Ngọc. Tuy chàng có nói, dù thế nào cũng sẽ yêu con của mình, thế nhưng nàng hiểu, chẳng có người cha người mẹ nào lại không mong con mình được khỏe mạnh đầy đủ.

Thời gian cứ thế mà trôi, lúc Du Nam đầy tháng, hai vợ chồng cùng hai vú già nấu mấy món ăn, coi như làm tiệc đầy tháng cho thằng bé. Trong bữa tiệc, Lam Hạo Nguyệt thay bộ quần áo màu xanh lục, tay áo thêu hoa văn hình ngỗng vàng. Thím Chu bế Du Nam tới, lúc thằng bé được mẹ ôm, cầm ống tay áo nàng, bỗng nhoẻn miệng cười.

Lam Hạo Nguyệt có thể nhận ra thằng bé đang nhìn hoa văn trên tay áo.

Nàng không để ý tới gì khác, vội vàng chạy như bay ra ngoài cửa, nói thật to với Trì Thanh Ngọc đang nấu nước: "Thằng bé nhìn thấy! Thằng bé có thể thấy!"

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, như không hiểu lắm vì sao nàng lại bỗng nói như vậy. Lam Hạo Nguyệt chạy đến bên cạnh chàng, cầm bàn tay nhỏ xíu của Du Nam chạm lên mặt Trì Thanh Ngọc. Đưa bé liền nhìn chàng, đôi mắt sáng ngời.

"Thật ư?!" Trì Thanh Ngọc giãn lông mày, nở nụ cười.

Ba tháng sau, Du Nam đã có nhận thức rồi. Nó thích vùi vào lòng mẹ, những khi khóc toáng lên, cha đến bế đi rồi, nó sẽ từ từ im lặng. Lam Hạo Nguyệt thấy hai vú già đã chăm sóc mình được lâu, nay con trai cũng lớn dần, nàng không muốn thêm phiền phức cho người khác, liền viết thư, nhờ hai người gửi cho bà ngoại giúp, sau đó cũng để họ về Thục Trung, không cần ở lại sơn cốc này nữa.

Hai vú già đi rồi, nơi này trở thành một thế giới riêng của hai vợ chồng và một đứa con. Lại đến cuối xuân năm sau, bọn họ dạy con học đi, cha nửa quỳ trong nắng ấm nghe tiếng, mẹ xoay người dìu con bước từng bước về phía trước, lúc la lúc lắc, lảo đảo ngả nghiêng, cuối cùng nàng cố tình buông tay, Du Nam liền vung tay nhào vào trong lòng Trì Thanh Ngọc.

"Ch… Cha…" Du Nam bé bỏng ôm chặt cha, gọi chàng trong nắng xuân ấm áp.

***

Năm tháng dằng dặc, thời gian trôi nhanh.

Ngày hè nắng chói chang, ve gáy hoài không dứt, bên cạnh con suối nhỏ trong suốt tới đáy, có một bé con chừng năm, sáu tuổi đang chống cằm ngồi dưới bóng cây. Áo ngắn màu xanh nhạt, cài áo hình hoa, ống quần được xăn lên, hai bắp chân trơn nhẵn, đầu ngón chân dính bùn đất. Tóc đen môi hồng, mắt sáng như sao, đầu hai búi tóc, cài hai ba đóa hoa nhỏ.

Cách đó không xa, Lam Hạo Nguyệt đang cầm cần câu, khom lưng ngồi chờ, đột nhiên có con cá nhỏ màu bạc nhảy lên mặt nước, nàng bất ngờ huơ tay, chụp giỏ cá tới, bọt nước bắn lên tung tóe. Con cá nhỏ kia trốn không thoát, cố sức vùng vẫy.

"Bắt được rồi bắt được rồi!" Đột nhiên bé con nhảy cẫng lên, nhào về trước người nàng, cầm giỏ cả cười mãi không dứt.

"Về nhà thôi." Lam Hạo Nguyệt cười khanh khách nắm tay nhỏ kia, bé con lại nhất định đòi mở giỏ để nhìn một cái. Lam Hạo Nguyệt vội vàng nói: "Về nhà rồi xem, để lâu là cá sẽ chết khát mất."

"Chết khát?" Bé con mở to hai mắt, rút bàn tay đã luồn vào trong, giật mình nói, "Vậy mẹ về cho nó uống nước hả?"

"Uống chứ, cho nó vào trong thùng nước là có thể uống no rồi." Lam Hạo Nguyệt nói, một tay xách giỏ cá, tay kia nắm tay bé con đi vào sâu trong rừng đào. Đến trước nhà, nàng cho con cá nhỏ vào lu nước. Cá nhỏ đang hấp hối gặp được nước trong, nhất thời sống lại, bơi qua bơi lại trong lu nước.

"Mộng Mộng, sang đây xem này." Lam Hạo Nguyệt kéo con tới, Mộng Mộng tò mò chìa tay, nhẹ nhàng sờ trên mặt nước. Cá nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng trốn xuống dưới đáy nước, vì thế, lại chọc bé con cười khanh khách không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!