Chương 11: Giọng nói dịu dàng ngan ngát hương

Đường môn nổi danh cả vùng Thục Trung chẳng phải chỉ nhờ vào ám khí và độc. Trong địa phận Xuyên Thục, rất nhiều nơi đều có mật thám Đường môn. Những chuyện quan trọng thế này, bây giờ đều nằm trong tay Mộ Dung Cẩn.

Bà ở góa từ trẻ, cứ ở mãi trong nhà đến nay, nhưng giang hồ có gì, không chuyện nào không nằm trong tầm mắt bà cả. Trong mắt Đường lão phu nhân, người con trai Đường Húc Khôn, dù là võ công hay năng lực đều không bằng chị dâu, con gái Đường Vận Tô quá khôn khéo, con rể ở rể Dương Triển Hoằng lại quá không có chủ kiến. Thế nên những chuyện quan trọng trong Đường môn bây giờ, đa số đều giao cho con dâu cả xử lý.

Lam Hạo Nguyệt cũng biết điều này.

Thế nên sau khi tách khỏi Trì Thanh Ngọc, nàng chạy thẳng về Đường môn xin gặp Mộ Dung Cẩn.

Không đợi nàng giải thích mục đích, Mộ Dung Cẩn đã đặt chén trà phủ men xanh trong tay xuống, bảo: "Mợ biết vì sao con tới tìm mợ."

Lam Hạo Nguyệt cúi đầu thưa: "Con chỉ mong mợ tra giúp xem Đoạt Mộng lâu đã mang Hoàn Nhi đi đâu rồi."

"Sau đó con chuẩn bị một mình một ngựa tới cứu con bé?" Mộ Dung Cẩn chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói.

"Không phải một mình một ngựa ạ, kiếm thuật của Trì Thanh Ngọc cũng giỏi lắm…" Nàng buột miệng.

"Trì Thanh Ngọc?" Mộ Dung Cẩn hơi ngạc nhiên, "Mợ chưa nghe cái tên này trong giang hồ bao giờ."

"Mợ…" Lam Hạo Nguyệt lo lắng, "Bọn họ có ân với Đường môn chúng ta."

Mộ Dung Cẩn mỉm cười: "Mợ chưa bảo sẽ không giúp cậu ta." Mợ nói, ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng, cung kính đứng dậy, hướng về phía cửa, "Mẹ tới rồi à."

Đường lão phu nhân đã nghe người khác kể lại về việc này. Về tình về lý, bà cũng không thể nào bỏ mặc chuyện của Thần Tiêu cung. Sau khi Lam Hạo Nguyệt kể lại qua loa về ngôn hành của Trì Thanh Ngọc, Mộ Dung Cẩn khẽ nhíu mày, nói: "Tâm khí chàng trai này quá cao ngạo, dù có là đồ đệ của Hải Quỳnh Tử, e rằng tính tình như vậy thì trước sau cũng sẽ chịu thiệt."

"Hạo Nguyệt, con đuổi theo cậu ta trước đi, đừng để cậu ta có gì sơ xuất. Nếu không sau này ngoại sẽ thấy thẹn khi gặp Hải Quỳnh Tử lắm." Đường lão phu nhân vừa dứt lời, lại lấy một hộp nhỏ từ trong tay áo ra, giao cho Mộ Dung Cẩn, "Con cứ quản lý cái này đi, cũng cho ít người đi thăm dò xem bọn Chính Ngọ đó đã đi đâu rồi."

Mộ Dung Cẩn hơi chần chừ rồi cũng nhận chiếc hộp nhỏ, giữ trong tay: "Mẹ yên tâm. Người, nhất định sẽ cứu. Còn vật, sau này sẽ trả về chủ cũ."

Lam Hạo Nguyệt không nói những chuyện này cho Trì Thanh Ngọc. Vừa ra khỏi cửa, Mộ Dung Cẩn đã băng bó vết thương cho, lặng lẽ nói với nàng, sở dĩ Trì Thanh Ngọc không muốn nhận sự giúp đỡ của Đường môn, có lẽ vì chàng ta đã ngầm hiểu ý định không muốn giao ra Thần châu của Đường Vận Tô, cảm thấy Đường môn vô tình vô nghĩa, qua cầu rút ván.

"Với người cao ngạo như thế, con không được cưỡng cầu." Mộ Dung Cẩn chân thành dặn dò.

Lam Hạo Nguyệt ủ rũ đáp: Con chưa bao giờ gặp người kì quái đến vậy."

"Người này là kiểu dẫu chết cũng không khuất phục." Dù sao Mộ Dung Cẩn cũng hiểu biết sâu rộng, cảm thấy đó chẳng qua là tính tình của một chàng trai vẫn trải sự đời.

Lam Hạo Nguyệt nhớ kỹ những chữ này: dẫu chết cũng không khuất phục.

***

Vì thế sau khi quay lại chỗ Trì Thanh Ngọc, cứ vô tình hữu ý nhìn sang chàng mấy lần. Hẳn là chàng chẳng biết nàng nhìn trộm gì, chỉ im lặng bước đi.

Xung quanh hai người chỉ có tiếng lục lạc vang lanh canh cùng tiếng gậy nhỏ xíu mỗi lần chống đất của chàng.

Lam Hạo Nguyệt nhìn cảnh này, không thề dời mắt, do dự một hồi lâu mới hỏi: "Núi La phù cách đây xa lắm à? Sao anh và Hoàn Nhi có thể đến Thục Trung được vậy?"

"Cô nói mình biết tung tích của Hoàn Nhi, cuối cùng là con bé bị bắt đi đâu rồi?" Chàng dừng chân, bất ngờ xoay người lại, ấy nhưng tầm mắt vẫn không hướng đúng về phía nàng.

"… Không phải tôi đang dẫn anh đi đó sao?" Lam Hạo Nguyệt bị chàng hỏi bất ngờ nên ngẩn cả ra: "Anh có nghe tôi nói gì không?"

"Không." Chàng trả lời dứt khoát.

Thật ra suốt cả quãng đường đều có mật thám của Mộ Dung Cẩn đang truy tìm tung tích của bọn Chính Ngọ cho Lam Hạo Nguyệt. Mật thám có cách liên lạc rất đặc biệt, chẳng hạn như dùng sự phản chiếu ánh sáng qua mặt gương để truyền thông tin. Với tư cách là cháu ngoại của Đường lão phu nhân, đương nhiên Lam Hạo Nguyệt cũng biết một hai thứ, vì thế, nàng dựa vào sự chỉ dẫn này, đưa Trì Thanh Ngọc đi mãi về hướng nam.

Chàng không tiện cưỡi ngựa, Lam Hạo Nguyệt đành đi bộ theo cùng, chỉ thương cho con ngựa lông đỏ lững thững theo sau. Tối hôm đó, Lam Hạo Nguyệt muốn tìm một nhà trọ nghỉ lại, Trì Thanh Ngọc lại nói: "Chúng ta đã đi chậm lắm rồi, nếu còn nghỉ nữa chẳng phải thụt lùi ở sau nhiều hơn sao."

Lam Hạo Nguyệt đáp: "Tối qua đã mệt lắm rồi, tôi và anh đâu phải thần tiên, ngày đi ngàn dặm sao được?"

"Tôi chỉ muốn mau chóng cứu Hoàn Nhi trở về." Chàng nặng nề nói, cũng nhẹ giọng hơn, bảo, "Nếu cô mệt thì tự tìm chỗ nghỉ đi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!