Đêm đó, Trì Thanh Ngọc đưa Lam Hạo Nguyệt trở về căn nhà nhỏ dưới núi. Nàng nhớ chàng vẫn chưa ăn cơm tối, liền muốn giữ chàng ngồi lại một chốc. Thế nhưng chàng từ chối ý tốt của nàng một cách rất lịch sự, muốn quay ngược lên núi. Nàng vội vội vàng vàng ngăn chàng lại, nói: "Vậy tôi làm cho anh chút bánh lót dạ, mang theo trên đường mà ăn."
Chàng chần chờ, như muốn nói gì đó, nhưng vẫn yên lặng đứng ở ngoài cửa.
Lam Hạo Nguyệt xưa nay làm gì cũng nhanh nhẹn nay quýnh cả lên, va đập vào chỗ nấu nước lung tung, mất cả buổi trời mới làm xong cái bánh nướng, lấy giấy dầu gói kĩ, đưa tới tay chàng.
"Cảm ơn." Chàng rất nhã nhặn, nhưng vẫn mang theo vài phần lạ lẫm. Chàng xoay người, cầm dù, nhưng tay kia còn phải cầm gậy, không tiện mang theo bánh nàng làm cho. Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới hiểu vì sao ban nãy chàng chần chờ muốn từ chối, không khỏi hối hận khi mình đã suy nghĩ không chu toàn.
"Không thì tôi lại che dù cho anh, tiễn anh một chút…" Nàng ngơ ngơ ngác ngác nói.
Trì Thanh Ngọc lại khẽ mỉm cười một cái, buông dù xuống, bảo: "Vậy thì lúc đó lại phải đưa đi đưa về không nghỉ mất." Nói xong, giơ bọc giấy trong tay lên, thong thả ăn.
Nàng đeo tạp dề, tay vẫn còn dính bột mì, mở to mắt nhìn chàng. Ánh lửa của ngọn đèn dầu trên bàn cứ lung lay, Lam Hạo Nguyệt cảm thấy mặt mình hơi nóng.
"Tôi làm theo cách ở quê, anh, ăn có quen không?" Nàng thăm dò hỏi.
"Cô là người ở đâu?" Chàng hỏi rất bình thường.
Nàng hơi do dự, thấp giọng đáp: "Hành Dương."
"À, Hành Dương…" Trì Thanh Ngọc cầm bọc giấy, suy nghĩ, nói, "Cách xa nơi này phải không?"
"Vâng…" Lam Hạo Nguyệt vô thức xoa hai gò má, quay người đi. Trong lòng nàng bỗng có cảm thấy bi thương, không dám nhìn chàng.
Chàng lại như đang nghĩ tới điều gì, sau đó nói: "Đúng rồi, cô họ Lam phải không?"
Lam Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn chàng, khẽ nhíu mày hỏi: "Đúng vậy. Sư phụ không nói với anh à?"
"Ông ấy từng nói." Trì Thanh Ngọc băn khoăn đáp, "Nhưng ban đầu tôi không để ý lắm…"
Nàng lấy hết dũng khí, trả lời: "Tôi tên là Lam Hạo Nguyệt."
"Lam Hạo Nguyệt…" Chàng chầm chậm ghi nhớ, sau đó cũng hơi ngẩng mặt lên, bảo, "Tôi họ Trì, Trì Thanh Ngọc."
Nàng hít một hơi thật sâu, gượng cười: "Tên này, hay lắm."
"Cảm ơn. Tôi phải đi về, cô cũng đừng ra ngoài nữa." Chàng cầm ô và gậy trúc, xoay người đi ra cửa, bỗng hơi ngừng lại một chút, "À, còn nữa, bánh cô làm, ăn rất ngon."
***
Sau đó, Lam Hạo Nguyệt vẫn thường đến lúc mặt trời vừa mọc, cuối ngày lại về. Nhưng ngoài những lúc ghé nhà chàng nghỉ ngơi, hai bên có bắt chuyện với nhau, cũng không trao đổi gì nhiều.
Nàng vẫn ngồi dưới tàng cây nhìn như trước, chàng vẫn ngồi trước cửa sổ khắc chữ như xưa. Mọi chuyện vẫn bình thản như nước.
Chớp mắt, mấy ngày mùa hạ đã trôi qua, gió mát hiu hiu, trời càng xanh mây càng dày. Đã mấy ngày liền nàng không lên núi.
Hải Quỳnh Tử vẫn ra khỏi nhà vào sáng sớm như trước, chỉ là bên cạnh lại thiếu bóng dáng của Lam Hạo Nguyệt. Dường như ông vẫn không phát hiện, vẫn thong dong tự tại hái thuốc rồi nghiền, thi thoảng ra ngoài chữa bệnh trừ tà cho sơn dân, dường như đã quên mất sự tồn tại của Lam Hạo Nguyệt.
Ban đầu Trì Thanh Ngọc cứ cho rằng Lam Hạo Nguyệt bận gì đó, nhưng một ngày lại một ngày, hoàng hôn buông xuống, trước nhà vẫn thiếu tiếng nói của nàng.
Chàng cứ khắc rồi khắc, động tác trong tay chậm hơn rồi.
Sẩm tối ngày thứ ba, sư phụ vẫn đi về một mình, chàng đứng dậy mở của, hơi do dự một lát, không kiềm được mà hỏi: "Sư phụ, Lam cô nương kia đâu rồi?"
"Lam cô nương?" Hải Quỳnh Tử ngẩn ra, cởi sọt trúc xuống, "Thầy chưa nói với con à? Cô ấy bị bệnh."
"Bị bệnh?!" Trì Thanh Ngọc không khỏi ngạc nhiên, lại có vẻ không vui, "Thầy nói với con khi nào…"
Hải Quỳnh Tử cười ha hả, "Già rồi, đương nhiên là không nhớ rõ. Mấy hôm trước thầy xuống núi mua gạo thì gặp cô ấy, cô ấy đang đến tiệm thuốc, thế nên thầy mới biết đó chớ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!