Trên đường trở về nhà trọ, cả người Lam Hạo Nguyệt đầy máu, quần áo xốc
xếch, còn Trì Thanh Ngọc bên cạnh nàng tuy trẻ tuổi tuấn tú, nhưng người ngoài chỉ cần nhìn vào dáng đi là biết mắt chàng đã mù. Vì vậy hai
người vừa bước vào, những người xung quanh liền bàn tán xôn xao.
Đã qua lại gặp gỡ nhau vài lần nhưng đến lúc này Lam Hạo Nguyệt mới chính
thức nhìn dáng dấp của chàng dưới ánh sáng mặt trời. Rời khỏi sự bao phủ của màn đêm, dù thần thái của Trì Thanh Ngọc vẫn thản nhiên, nhưng con
ngươi vắng lặng, tầm mắt ngưng trọng, rõ ràng không giống người bình
thường.
Lam Hạo Nguyệt bỗng có cảm giác suy sụp vô hình.
Bấy giờ nghĩ tới sự đối chọi gay gắt và chỉ trích chàng trước đây, nàng
bỗng cảm thấy hình mình đã chiếm được tiện nghi nhiều lắm. Đây không
phải phẩm hạnh mà một cô gái giang hồ nên có.
Vì thế suốt đường, nàng cố gắng không nói nặng nói nhẹ gì chàng nữa, như
muốn dùng điều này để bù đắp sự rạn nứt trước đây. Tuy có sự chỉ dẫn của nàng, nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn giữ thói quen khi đi đường không nói
chuyện của mình. Lam Hạo Nguyệt lại sợ quấy rầy lần nữa, đứng cách chàng một chút theo bản năng.
Chưa về đến nhà trọ thì có một đội kỵ mã đang rẽ ngang qua, người dẫn đầu
nhìn thấy bóng lưng của Lam Hạo Nguyệt từ sau, cất giọng gọi lớn.
Lam Hạo Nguyệt nghiêng người nhìn, thì ra đúng là cậu em họ Đường Ký Huân.
Cậu vừa giục ngựa chạy tới vừa sai thủ hạ mau chạy về thông báo. Lam Hạo Nguyệt muốn nói cho Trì Thanh Ngọc nhưng chàng đã nghe thấy động tĩnh
từ trước, không đợi nàng lên tiếng đã dừng lại đứng sang một bên.
"Chị Hạo Nguyệt, tụi em tìm chị khổ quá!" Đường Ký Huân tung người nhảy
xuống ngựa, thấy cả người nàng đầy máu, không khỏi cả kinh, "Chị bị
thương? Là người của Đoạt Mộng lâu gây ra sao?"
Lam Hạo Nguyệt rũ mắt nói: "Tối qua sau khi chị và em tách ra thì bất ngờ
gặp phải tập kích, bị bọn chúng đưa tới nơi khác… Vết thương này không
quan trọng lắm, vẫn chưa đến xương."
Đường Ký Huân thở dài một hơi, lại đưa mắt nhìn Trì Thanh Ngọc vẫn im lặng không nói, kinh ngạc hỏi: "Vị này là?"
Lam Hạo Nguyệt nhìn Trì Thanh Ngọc, hai mắt chàng khép hờ, vẻ mặt hờ hững,
chẳng giống như muốn trả lời chút nào. Lam Hạo Nguyệt nhớ tới chàng từng nói không muốn nói ra thân phận, nay trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, nàng cũng chẳng biết phải lấp liếm thế nào.
"Lúc bọn người của Đoạt Mộng lâu muốn giết chị, chính anh ta đã ra tay giúp
đỡ… Ký Huân, chúng ta vẫn nên về Đường môn trước rồi hẵng nói sau." Lam
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!