TIẾT TỬ – ĐÊM TỐI LỬA CHÁY RỰC ĐẤT TRỜI
Gió bắc lạnh thấu xương, từ sáng sớm đã bắt đầu rít gào, cả rừng cây héo úa. Đằng xa, mây đen mù mịt, từ từ tích tụ không ngừng, giăng kín cả bầu trời.
Ở rặng núi xa xa thấp thoáng một miếu thờ, tiếng chuông mơ mơ hồ hồ vang vọng, trong không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, như phảng phất thêm vài phần mênh mang mịt mờ.
Cách ngôi chùa ấy không xa là một rừng tùng rậm rạp. Bấy giờ, trong rừng có một căn phòng nhỏ đóng cửa kín mít. Trong căn phòng tối mù kia, bà vú già sốt ruột đứng bên cạnh, nhìn cô gái đang nằm trên giường. Cô ta đang có thai, hiện nằm nghiêng người, trán và gáy mướt đẫm mồ hô, tóc tai tán loạn bết vào má, tay bám chặt mép giường, ráng chịu đựng không rên một tiếng nào.
"Tiểu thư, cứ vậy sẽ có chuyện mất! Tôi xin cô, xin cô để tôi đi tìm thầy thuốc tới đi mà!" Vú già vừa nói vừa run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô gái kia.
Cô ta cắn chặt răng, ngẩng đầu nói: "Nếu bà đi tìm người, tôi sẽ tự sát ngay tại trước mặt bà!"
Vú già kinh hoảng quỳ sụp xuống đất, "Vậy thì vú thật sự không biết làm sao hết… Tiểu thư, chỉ cần tôi không nói thì thầy thuốc sẽ không biết lai lịch của chúng ta đâu."
"Sẽ không… sẽ không…" Cô gái đau đớn đè bụng mình lại, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mặt trắng bệch như tờ giấy, "Không phải tôi đã uống chén thuốc phá thai đó một lần rồi hay sao? Lát nữa sinh ra, nhất định sẽ là thai chết… Bà, chỉ cần bà dám đánh liều đem chôn, từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn phiền não gì nữa…"
Cô ta nói tới đây, bỗng dưng cắn chặt răng, cả người run rẩy không ngừng.
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Vú già sợ quá, nắm cổ tay cô hốt hoảng kêu gào.
"Không được kêu!" Giọng nói của cô khàn khàn, dù đang vật vã vẫn không quên dặn đi dặn lại, "Nhất định, nhất định không được kêu!"
***
Tiếng gió rít gào, cơn rét buốt bị đè nén một ngày nay đến cực hạn, bông tuyết bay bay trên nền trời xám xịt, từng mảng, từng mảng, quấy nhiễu đất trời.
Trong căn phòng nhỏ, cô gái nhét vải trắng vào miệng, cố chịu cơn đau, mấy đốt ngón tay bám chặt vào thành giường tạo thành mấy vệt trăng trắng.
Vú già khiếp sợ ngồi xổm bên mép giường, đã lấy hết những thứ cần chuẩn bị, thấy cô đang giãy giụa trên giường mà không thể kêu gào la đau, rất không đành lòng.
Ngoài phòng, gió rét càng lúc càng dữ dội, tuyết thổi qua khe cửa, từ từ tan ra trước giường. Quần áo cô gái nọ đã thấm ướt mồ hôi, thế nhưng đứa bé vẫn chưa ra đời. Vú già càng lúc càng hốt hoảng, chắp tay thành chữ thập, không ngừng cầu khấn ông trời.
— Thật sự nếu không được nữa thì chạy qua cầu cứu am ni cô bên kia, chắc chắn người xuất gia sẽ không thấy chết mà không cứu…
Vú già thầm nhủ trong bụng, nhưng không dám nói gì trước mặt cô gái kia.
Thế mà ngay lúc này, cô gái bất ngờ khàn giọng rên lên, vú già vừa mừng vừa sợ, nói: "Tiểu thư, sắp ra rồi!"
…
Cũng không biết đã bao lâu, cơn đau đến tê tâm liệt phế này cuối cùng cũng dần chuyển biến tốt đẹp, cô gái dùng bao sức lực còn lại vươn tay ra, gắng hỏi: "Thế nào?"
Vú già xé một miếng vải bố, bọc lấy đứa bé mới sinh. Đứa bé kia rất ốm yếu, hai mắt nhắm nghiền, trông như đã chết. Nhưng khi nhìn kĩ, thấy hai cánh tay nhỏ xíu vẫn còn khẽ run, cô ta cảm thấy chấn động, không cầm được mà dùng sức vỗ vào lưng bé con.
Nháy mắt, tiếng khóc oa oa vang vọng khắp căn phòng tối mịt.
Ngay lập tức, khuôn mặt cô gái kia xám ngoét như tro, như phát điên mà vùng dậy, quát: "Vì sao không chết?! Vì sao nó không chết?!"
Đứa bé vẫn còn thấp giọng khóc nỉ non, bà vú già ôm nó thật chặt, run rẩy thưa: "Tiểu thư, có lẽ mệnh đứa bé này chớ nên tuyệt…"
"Đã hai lần uống thuốc phá thai, sao có thể không chết?!" Cô gái kêu đến lạc giọng, bỗng nhiên đưa tay về phía đứa trẻ, "Mau đưa đứa bé đến cho tôi!"
"Tiểu thư, cô muốn làm gì?!" Vú già thấy bộ dạng điên cuồng của cô, hoảng sợ đứng dậy.
"Trân nương, thuốc phá thai kia là bà lấy cho tôi, bà nói xem, có phải bà đã động tay động chân gì không?!" Cô gái thấy mình không bắt được đứa trẻ, hung dữ nhìn vú già chằm chằm.
Vú già sợ đến thụt lùi một bước về sau, bất ngờ quỳ xuống dập đầu thưa: "Tiểu thư, sau khi dùng thuốc lần đầu tiên cô đau đớn đến không chịu được, nhưng vẫn không thể phá thai. Sau đó cô bảo tôi mang thuốc tới lần nữa, tôi thật sự không dám cho tiếp. Nếu mà vậy, chỉ sợ mạng của cô cũng khó giữ. Thế nên tôi đã cả gan đổi một ít vị thuốc…"
"Bà là đồ khốn nạn!" Cô gái thét một tiếng chói tai, tát vú già, sau đó vơ lấy bao bố, muốn giằng đứa bé vào lòng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!