Chương 9: (Vô Đề)

Cùng lúc đó, tại nhà họ Thương, Thương Ngữ giam mình trong phòng suốt một đêm lúc này mắt sưng đỏ, đứng trong thư phòng.

Thương Ức mặc sơ mi đen vắt chéo chân, ngồi dựa trên chiếc ghế xoay thoải mái, vẻ trách móc trong ánh mắt chưa hết, "Trước đây em cứng đầu thế nào anh cũng có thể nhường nhịn, xem như chưa xảy ra. Phỉ Diệu là người thế nào, chắc trong lòng em đã biết, nếu còn qua lại với hắn thì đừng trách anh không khách sáo."

Nhắc đến Phỉ Diệu, nước mắt của Thương Ngữ lại dâng lên, cô ta tức tối: "Em sẽ không tha cho hắn, và cả Trình Tiêu kia nữa!"

"Không tha cho hắn?" Vẻ mặt Thương Ức lạnh lùng, cơn giận trong mắt ngùn ngụt, "Em còn muốn làm gì? Lẽ nào bắt anh phải dùng sức mạnh của Thương Thị để đối phó với một tên chụp ảnh nhãi nhép? Hắn có xứng không? Bản thân nhìn người sai lầm, bị thứ gọi là tình yêu làm mụ mẫm đầu óc mà còn trách người ta lừa gạt em?"

Thương Ngữ không phục, "Nhưng cô ả kia đã đánh em!"

Giọng Thương Ức càng lạnh thêm: "Không phải là do ly café của em gây họa hả? Anh còn chưa kịp cảm ơn cô ấy đã thay anh giáo huấn em đấy!"

"Anh!"

"Đừng gọi anh nữa!"

Thương Ngữ không nhịn được, bật khóc, "Em là em gái anh, mà anh nỡ nhìn em bị người ta bắt nạt hay sao?"

"Bắt nạt được em cũng là người lợi hại!" Thương Ức chỉ muốn cho cô ta một cái tát để đừng gây chuyện nữa, "Chuyện này chấm dứt ở đây, em mà dám gây sự nữa, xem anh có còn bảo vệ em không!"

"Anh!"

"Hay là em nghĩ bây giờ anh nên đưa em đến chỗ Trình Tiêu xin lỗi?"

Thương Ngữ nhìn Thương Ức với vẻ khó tin: "Cô ta dựa vào đâu?"

Ánh mắt Thương Ức sắc bén, "Dựa vào anh Nam Đình của em đã bảo vệ cô ấy!" Là huynh đệ bao năm, lần duy nhất Cố Nam Đình mở miệng, anh ta không thể không nể mặt. Huống hồ em gái anh ta tính khí thế nào, anh ta đã quá rõ.

Khi Thương Ngữ lau nước mắt, bỏ đi rồi, Thương Ức day huyệt thái dương. Đối với cô em gái từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, bướng bỉnh thành tật này, anh ta thực sự rất đau đầu. Đương nhiên là có thể cưng chiều cô ta, Thương gia có khả năng đó, nhưng Thương Ức không mong muốn Thương Ngữ ngoài việc dựa dẫm vào gia đình và ngoại hình của mình ra thì chẳng còn ưu điểm nào khác.

Con gái phải đáng yêu mới được yêu, được trân trọng. Vì suy nghĩ cho hạnh phúc sau này của em gái, Thương Ức cảm thấy không thể để mặc cô ta làm càn nữa. Còn về hành động của Trình Tiêu trước mặt mọi người, vì sự bảo vệ của Cố Nam Đình, Thương Ức phải tha thứ cho cô. Thậm chí đối với mọi hành vi của Thương Ngữ, anh ta còn cảm thấy có lỗi.

Tối qua hai người gặp nhau, Cố Nam Đình đã bày tỏ trước: "Xin lỗi, tôi không thể để Tiểu Ngữ trả lại cái tát đó."

Đối với việc anh ngăn cản phản ứng trả đòn của Thương Ngữ, Thương Ức nghĩ là, "Tôi không biết cậu đã có bạn gái rồi, mà còn là bạn gái cũ của Phỉ Diệu."

Cố Nam Đình nói thật: "Bây giờ vẫn chưa phải. Cô ấy mới gặp tôi mấy lần thôi."

Thương Ức hơi nhíu mày, "Ý cậu là cậu đã quen biết người ta từ lâu, yêu đơn phương cô ấy?"

Không phải ý như anh ta hiểu. Nhưng Cố Nam Đình vẫn chưa nghĩ ra làm sao giải thích với Thương Ức về trạng thái kỳ lạ như vừa trải qua bảy năm thanh xuân lần nữa mà anh đang gặp phải, mà anh lúc này đang là trạng thái nhắm chắc vào Trình Tiêu sau bảy năm đó. Anh đành thừa nhận: "Phải."

"Phải à?" Thương Ức cười, "Uổng công tôi tưởng cậu không gần nữ sắc."

Cố Nam Đình đấm bạn một cái, có vẻ ngại ngùng, "Tôi có phải hòa thượng đâu, thích con gái thì có tới nỗi chuyện bé xé ra to như vậy không?"

Đó là cuộc trò chuyện của họ trong phòng nghỉ ở khách sạn ven sông sau buổi tiệc mừng đó. Lúc sau, họ chào từ biệt, ai về nhà nấy. Giữa đường, Cố Nam Đình gọi điện, Thương Ức liền lái xe chạy qua.

Hóa ra, Cố Nam Đình gặp Trình Tiêu, Hạ Chí và Cà Phê từ KTV ra. (KTV là quán karaoke)

Khi Cố Nam Đình định dìu Trình Tiêu say khướt lên xe, như hồi phục ý thức, cô vừa rời khỏi tay Hạ Chí liền trở nên không an phận, ra sức chống cự không cho người khác chạm vào như gặp phải phường lưu manh, trong lúc giằng co đã huơ tay, đánh vào mặt Cố Nam Đình.

Hạ Chí giật thót mình, chỉ sợ Cố Nam Đình nổi giận, cô vội vàng kéo tay Trình Tiêu, "Tổ tông ơi, cậu bớt giùm tớ với, một mình tớ không khiêng nổi cậu và Cà Phê đâu. Còn quậy phá thì bán cậu luôn đó!" Sau đó liền quay sang xin lỗi Cố Nam Đình.

Nhưng không cần nữa. Cố Nam Đình vốn không để ý đến, kéo Trình Tiêu đang đứng không vững vào lòng anh, thì thầm vào tai cô: "Là tôi, Cố Nam Đình!"

Lúc Thương Ức tới thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh đó. Tình yêu của người đàn ông bộc lộ rất rõ, không thể nghi ngờ. Thế nên khi Cố Nam Đình chỉ vào người đàn ông đang ngồi bên vệ đường và cô gái đang chạy tới, nói: "Giúp tôi, đưa họ về", anh ta đã không từ chối.

Sau đó, Cố Nam Đình lại gọi anh ta, nhấn mạnh như đang dặn dò: "Cô ấy tên Hạ Chí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!