Tôi đã quên rất nhiều chi tiết, bao gồm năm đó, em đã đến bên tôi thế nào. Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện ra ký ức cũng đã quên lãng. Tôi đành ở đây, đợi thời gian kể lại. Chỉ vì tôi không muốn bỏ lỡ quá khứ của tôi và em.
nh nắng vàng kim xuyên qua khe hở trên màn cửa chiếu vào mặt, dù hơi chói mắt nhưng hơi ấm tự nhiên đó khiến người ta vô cùng dễ chịu. Trình Tiêu vặn người uể oải, tỉnh dậy trong ánh nắng ban mai.
Cô chân trần xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, rẽ phải theo thói quen. Không phải nhà tắm! Nơi này là nơi quỷ quái gì đây?
Trình Tiêu quay lại nhìn gian phòng ngủ xa lạ, rồi lại đến căn phòng đối diện, gõ cửa. Không ai đáp lời, cô đẩy thử, cửa liền bật mở, là một căn phòng đọc sách rộng rãi, sáng sủa. Cô xuống lầu, tham quan phòng khách, nhà ăn và nhà bếp ở lầu một.
Bài trí đơn giản, phóng khoáng, phong cách nam tính hóa giản tiện, khô khan, không phải Trình gia, càng không phải căn nhà chung cư mà Hạ Chí và Cà Phê thuê chung.
"Tình hình gì đây nhỉ?" Trình Tiêu vừa tỉnh lại trong không gian xa lạ, có phần mụ mẫm. Bị bắt cóc? Chắc cô không xui xẻo thế chứ.
Trên sofa phòng khách đặt một tấm thảm, có dấu vết của người từng nằm ngủ ở đó. Còn trên người cô vẫn mặc bộ lễ phục tham dự tiệc đính hôn tối qua.
Tiệc đính hôn? Trình Tiêu đã nhớ ra, sau khi rời khỏi khách sạn ven sông, Hạ Chí và Cà Phê đề nghị đi hát, chúc mừng cô quay lại thời kỳ độc thân. Vừa thất tình, nếu không tỏ ra chút chút đau khổ thì hình như không giống người cho lắm. Thế là cô đã đi, sau đó thì say khướt.
Thế thì, Hạ Chí và Cà Phê đâu? Với tình bạn của họ, cô không nên bị bỏ rơi thế này mới đúng.
Trình Tiêu gãi đầu, cao giọng hỏi: "Có ai không?"
Không ai trả lời, gian phòng tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của cô.
Trình Tiêu quay lại căn phòng ngủ trên lầu, định tìm điện thoại của mình trên giường hoặc cạnh gối.
Gần như lật tung giường lên cũng không thấy đâu. Cô lại xuống phòng khách, bắt đầu lục lọi trên sofa, gối tựa bị ném xuống đất, thảm cũng bị ném xuống chân, vẫn không thấy bóng dáng điện thoại đâu.
Lúc này cánh cửa bị ai đó dùng chìa khóa từ bên ngoài mở ra, Trình Tiêu giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên sofa, quay đầu lại, nhìn thấy Cố Nam Đình đứng ở cửa, vẻ mặt bình thản đang chăm chú nhìn cô.
Còn cô vì để tiện lên xuống lầu, ban nãy đã dứt khoát xé một góc y phục, lúc này đôi chân thon dài đã trần trụi lộ ra ngoài, nói chính xác hơn là lộ ra trước mặt anh. Cố Nam Đình im lặng một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, bước tới như không nhìn thấy gì, cúi xuống nhặt gối tựa dưới thảm lên: "Cô đang làm gì thế, bố ráp hay là ăn trộm?" Giọng nói thản nhiên, không có ý trách móc.
Là nhà anh?! Đầu óc Trình Tiêu cúp điện trong tích tắc: "Sao lại là anh?"
Cố Nam Đình nghe xong, giọng nói trở nên khó chịu: "May là tôi, nếu không cô đã ngủ ngoài đường rồi."
Trình Tiêu không phục: "Tôi giống người không có nhà để về hay sao?"
"Không giống." Cố Nam Đình nhìn cô, bộ lễ phục bị xé rách, đầu tóc rối tung vì ngủ say, và cả gương mặt được anh dùng khăn bông lau đi lớp trang điểm nhưng vẫn quá mức xinh đẹp đó: "Mà giống thiếu nữ sa chân lỡ bước hơn!"
"Anh mới là thiếu nữ sa chân lỡ bước!" Trình Tiêu chụp lấy một chiếc gối, ném qua, phát hiện ra lễ phục đã rách, cô lập tức đứng dậy, "Đàn ông phải biết không được dòm ngó phụ nữ!"
"Ai thèm!" Cố Nam Đình chụp lấy gối, ném trả lại cô: "Gấp thảm lại đi."
Trình Tiêu từ chối dứt khoát: "Tại sao? Tôi có phải cô gái giúp việc cho nhà anh đâu."
"Vì tối qua tôi đã thu nhận cô." Cố Nam Đình xách túi vào nhà ăn, "Nếu không, với bộ dạng say khướt không biết trời đất của cô mà bình an về nhà được mới là kỳ tích."
Trình Tiêu lại không chịu hiểu: "Cô nam quả nữ ở chung một nhà với anh mới là cực kỳ nguy hiểm!"
Cố Nam Đình nhìn cô vẻ tức tối: "Tôi không mù!"
Trình Tiêu hơi bực: "Ý anh là gì?"
Cố Nam Đình không buồn đếm xỉa tới cô.
Trình Tiêu kìm nén cơn giận, hỏi anh: "Điện thoại của tôi đâu?"
Cố Nam Đình như không nghe thấy, im lặng.
Trình Tiêu lao đến trước mặt anh, nâng cao âm lượng: "Tai anh nghe không rõ hả Cố Nam Đình, tôi hỏi anh, điện thoại của tôi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!