Chương 7: (Vô Đề)

Thương Ngữ không hề có phản ứng thái quá, ngược lại, quản lý của cô ta tức đến nghẹn lời: "Hải Hàng đúng là công tư bất phân! Không biết cô gái kia có mối thâm tình gì với Phùng tổng nữa. Bảo bối à đừng giận, quay cho công ty nhỏ như thế là chúng ta đã tự hạ thấp mình rồi."

Hải Hàng đương nhiên không phải công ty nhỏ. Mà cô ta lại có thể ảnh hưởng đến Hải Hàng? Thương Ngữ cười lạnh: "Em vì cô ta mà tức giận hả? Cô ta có xứng không?"

Quản lý tiên sinh chỉ trỏ: "Đúng thế, Phỉ Diệu đúng là không biết nhìn người, làm sao lại cùng cô ta..." Thấy sắc mặt Thương Ngữ không tốt, anh ta không tiếp tục nữa mà nói: "Em và anh ta tâm đầu ý hợp là chuyện tốt, công bố chuyện tình yêu cũng không sao mà, nhưng đính hôn... có ổn thật không?" Sắc mặt Thương Ngữ lại sa sầm, anh ta nói ngay: "Được thôi."

Thương Ngữ thực sự rất chán ghét chủ đề này, "Thiệp mời đã gửi đi rồi, anh bảo anh trai em bây giờ lấy lại hết hay sao? Huống hồ, em lại không phải kiểu bình hoa chỉ dựa vào gương mặt mà kiếm tiền, em dựa vào thực lực của mình, có độc thân hay không thì quan trọng hả?"

Đương nhiên là quan trọng. Nhưng, thôi, ngay cả Thương tiên sinh cũng chiều theo cô ta, làm sao anh ta khuyên nhủ được? Quản lý dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, không nói nữa, một lát còn phải đi thử lễ phục, tức giận sẽ không đẹp đâu."

Bên kia Thương Ngữ bực bội đi thử lễ phục, bên này Cà Phê đã nắm được tin tình báo đáng tin cậy: "Tiệc đính hôn của Phỉ Diệu và Thương Ngữ sẽ cử hành trên bãi cỏ ven sông đặc sắc nhất của khách sạn năm sao nằm ngay bên bờ sông. Nghe nói là mời rất nhiều nhân vật lớn trong giới giải trí và kinh doanh, đương nhiên là có cả giới truyền thông nữa."

Bầu trời đêm đầy sao và cảnh đẹp ven sông hòa lẫn với nhau, đầy ắp vẻ lãng mạn.

Hạ Chí cảm thấy vô cùng châm biếm: "Cô nàng kia mở miệng ra là vị hôn phu, em tưởng chắc là sẽ có tiệc kết hôn luôn chứ."

Lý giải của Cà Phê là: "Đang lúc sự nghiệp phát lên lại tổ chức tiệc đính hôn rầm rộ như vậy, không loại trừ khả năng đầu cơ."

Trình Tiêu lại cho rằng: "Muốn đầu cơ thì để lộ chuyện tình yêu là đủ, không cần thiết lấy chuyện chung thân đại sự ra để diễn."

Hạ Chí hừ mũi: "Thế mới nói cô ta không có đầu óc."

Trình Tiêu cười: "Không chừng là chân ái."

Hạ Chí bĩu môi: "Cậu không nghĩ rằng cái từ 'chân ái' đó dùng cho hai kẻ kia là rất bẩn thỉu không?"

Cà Phê phun nước ra: "Hạ Chí, dù sao em cũng là người viết văn, đừng dùng từ ngữ lung tung được không?"

Hạ Chí đập bàn đứng dậy: "Hình dung cặp cẩu nam nữ đó thì dùng từ dơ bẩn cũng là khiêm tốn rồi."

Cà Phê day huyệt thái dương: "Anh thật lòng cảm thấy làm bạn với người trong văn đàn, đặc biệt là nữ nhà văn, là quá mạo hiểm."

Trình Tiêu cười to: "Chưa bất cẩn yêu nữ nhà văn là may mắn cho anh lắm rồi."

Hạ Chí đảo mắt, tính toán: "Hay là nâng cấp tình bạn cách mạng của chúng ta đi?"

Cà Phê có dự cảm không lành: "Là ý gì?"

Hạ Chí cười gian xảo, đề nghị: "Em cũng đành tạm bợ, thu nhận kẻ độc thân là anh."

Cà Phê tỏ vẻ đại nghĩa: "Là đàn ông, anh không thể để em chịu ấm ức như vậy được."

Một đêm trăng thanh gió mát thích hợp để cưới xin, tiệc đính hôn của Thương Ngữ và Phỉ Diệu đã cử hành như dự định.

Đính hôn vào lúc nổi tiếng như bây giờ, trong mắt nhiều đồng nghiệp thì đó cũng giống như là tự tìm đường chết. Ngay cả Phỉ Diệu cũng bày tỏ cam tâm làm người đàn ông sau lưng cô ta, nhưng Thương Ngữ lại khăng khăng làm theo ý mình. Thế là đã có buổi tiệc đính hôn được tính toán tỉ mỉ hôm nay.

Vẫn chưa bước lên thảm đỏ, Hạ Chí đã nhảy chồm chồm lên: "Mong chờ tin hot nhất ngày mai quá."

Đôi mắt Trình Tiêu trong veo: "Giải quyết thiệp mời đã rồi tính."

Hạ Chí nghe cô nhắc mới phát hiện ra ở cổng vào nơi sảnh tiệc lộ thiên cuối tấm thảm đỏ không chỉ có một người đứng đó, họ đang kiểm tra thiệp mời của khách.

Tin đồn không sai, tiệc của ngôi sao quả nhiên là nghiêm ngặt, kín kẽ.

Suy nghĩ trong tích tắc nảy sinh của Hạ Chí là: "Để tớ hy sinh thân mình, bám ông cha nuôi nào đó để đi chung."

Trình Tiêu kinh ngạc: "Có cần hy sinh to tát thế không? Coi chừng ông già biết cậu có cha nuôi sẽ đánh gãy chân cậu đó."

Hạ Chí hỏi với vẻ nghiêm túc: "Tình nghĩa sinh tử phải như thế mà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!