Chương 27: (Vô Đề)

Đến khi em nếm trải cô đơn và sợ hãi, em sẽ nhận ra người xứng đáng để thích trên thế gian này vốn không nhiều. Mà trong số ít đó, sẽ có một người mà em nguyện dốc hết sức, nỗ lực vì người đó. Cho dù người ấy khiến em đau khổ nhiều lần.

Từ hôm Trình Tiêu bắt đầu bay, quả nhiên cô đã bay nhiều đến nỗi Trình Hậu Thần không thấy bóng dáng đâu, cho dù về nhà thì cũng lăn ra ngủ, cuộc sống trừ bay ra thì chỉ còn ngủ, hoàn toàn không có thời gian đấu khẩu với ông bố. Lão Trình bề ngoài cằn nhằn cô bất hiếu, nhưng trong lòng rất xót xa con gái vất vả, nên đã sắp xếp tài xế đi đón cô mỗi khi cô đi bay về.

Trình Tiêu từ chối, "Con là cấp bậc gì mà phải có tài xế?! Tự con lo được, bố làm gì cứ làm đi, đừng lo cho con."

"Bố không lo cho mày thì mày sẽ lên trời mất!" Trình Hậu Thần hừ một tiếng, "Hễ bay là mười mấy tiếng đồng hồ, hạ cánh thì nửa đêm rồi còn đòi lái xe? Mày thật không biết trời cao đất dày là gì!"

"Đó cũng là nhờ phúc bố quen chiều chuộng con cái đó." Trình Tiêu không ngước lên, tiếp tục ăn sáng, ậm ừ nói: "Nếu không thì sao phải mua xe cho con chứ."

"Chẳng lẽ để con suốt ngày chạy từ sân bay vào thành phố, từ thành phố ra sân bay à." Trình Hậu Thần suýt thì không kìm được đánh cô bằng đũa, ông nghĩ ngợi rồi nói như báo cáo: "Kết quả kiểm tra của mẹ con có rồi, tất cả bình thường."

Trình Tiêu đương nhiên biết chuyện bố cô đã mời một chuyên gia để khám sức khỏe cho mẹ, nhưng cô không nói cô từng vì chuyện này mà đi tìm Tiêu Phi, dùng kế khích tướng để thuyết phục thái hậu nương nương, cô chỉ ngẩng lên và cười: "Có thể thuyết phục mẹ con để mẹ chấp nhận kiểm tra, bố cũng lợi hại quá."

Trình Hậu Thần nổi cáu, nghe thế càng tức tối hơn, "Con chưa thấy mẹ con mắng bố là lo chuyện thiên hạ đâu, chẳng giống đang bệnh gì cả? Nếu sớm biết bà ấy không việc gì thì bố cũng chẳng thèm đến để nghe mắng đâu."

Bố đã "sống" lại rồi nên Trình Tiêu cũng không vạch trần vẻ mặt sầu đời của ông khi chờ kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ nữa. Cô vỗ vỗ vai Trình Hậu Thần như anh em với nhau, "Yêu nhau giết nhau vốn là trạng thái sinh hoạt thường thấy của bố mẹ mà, con đã nhìn quen rồi, bố thì có gì mà không chấp nhận được chứ? Huống hồ chính bố cũng nói là phải đối xử tốt với người ta mà? Bố còn nói là không phải do mẹ bệnh nên mới thế! Nếu đã thế thì hãy làm cho con thấy đi!"

Không cho lão Trình có cơ hội phản bác, cô nói một hơi hết câu rồi đứng lên, "Hôm nay con dọn về ký túc, không cần nhớ con, chăm sóc tốt cho mẹ chính là nỗi nhớ nhung tốt nhất dành cho con rồi!"

Trình Hậu Thần đánh vào mu bàn tay cô: "Đụng độ hai người phụ nữ này là bố đã đoản thọ mất chục năm rồi."

Trình Tiêu cũng không để bụng, kéo valy hành lý ra ngoài: "Không có hai mẹ con tác yêu tác quái giải sầu cho bố thì bố sẽ càng cô đơn đó. Còn không chịu hiểu nữa. Kệ bố, tạm biệt."

Trình Hậu Thần lo lắng dặn dò: "Lái xe chậm thôi."

"Yên chí, không nhanh bằng máy bay đâu." Trình Tiêu vẫy tay rồi đi, ra khỏi cửa thì thấy chiếc Porsche của Cố Nam Đình đậu ở ven đường.

Vốn định phớt lờ, nhưng vì anh đã cố ý đến thì cô cũng gặp anh vậy.

Cố Nam Đình thấy cô thì mở cửa xe, bước xuống.

Đã là đầu đông, dù chưa có tuyết thì thời tiết cũng đã rất lạnh, anh lại chỉ mặc một chiếc áo khoác nỉ mỏng, mái tóc như mới được cắt xong, gọn ghẽ sáng sủa, còn về gương mặt thì vẫn đẹp trai vô cùng, anh thẳng thắn nói với cô: "Nghe Hạ Chí nói hôm nay em dọn nhà nên anh đến giúp đóng gói."

Dường như sau khi chuyến bay bị hoãn ba tháng trước và lần đầu cô cự tuyệt anh, sự giao tiếp của họ đều bắt đầu nhờ Hạ Chí. Anh không cố ý đeo bám, cũng không có ý từ bỏ. Chỉ là thi thoảng xuất hiện, hoặc anh có mặt, hoặc gọi điện thoại, tóm lại là luôn giữ khoảng cách không xa không gần với cô, giống như lời nhắc nhở. Nhưng Trình Tiêu biết tuy anh bị từ chối nhưng không hề tức giận, cũng không phải cố ý làm thế mà là thực sự bận rộn, vì để ngồi vững cái ghế phó tổng, vì để trở thành tổng giám đốc.

Đàn ông có dã tâm thì xứng đáng được hâm mộ.

Trình Tiêu nhướn mày: "Cố tổng chu đáo với tất cả nhân viên sao?"

Vẫn sắc bén như mọi lần. Cố Nam Đình trả lời: "Không chu đáo một chút thì làm sao theo đuổi em?"

Trình Tiêu giơ tay phải lên, "cách" một tiếng, là âm thanh mở khóa cửa xe, sau đó cô nói: "Tôi sẽ không thấy ăn năn vì đã lấy mất cơ hội biểu hiện của anh đâu."

Cố Nam Đình nghe tiếng quay lại, thấy phía sau Porsche là chiếc Land Rover, anh quay lại mỉm cười với cô: "Trông hoành tráng quá, em lái nổi không?"

Trình Tiêu tỏ vẻ tự tin, "Máy bay trên trời còn lái được mà còn không xử lý nổi một chiếc xe chạy dưới đất thì mất mặt quá."

Cố Nam Đình không vì thất bại mà tỏ ra không vui, anh đón lấy hành lý của Trình Tiêu, đặt ở ghế sau chiếc Land Rover rồi hỏi: "Em lái hay anh?"

Trình Tiêu cũng không quan tâm chuyện anh vứt chiếc Porsche lại, tự mở cửa xe mình: "Hôm qua mới mang về nên đương nhiên là tôi phải thỏa cơn nghiện trước chứ." Nói rồi ngồi vào ghế lái, hất cằm với anh: "Lên đi, hôm nay cô nương tâm trạng tốt, sẽ tự hạ mình làm tài xế cho anh."

Cố Nam Đình đành đóng cánh cửa bên ghế lái, ngồi vào ghế phụ.

Trình Tiêu lái xe rất nhanh nhưng cũng rất vững. Nếu không phải giữa chừng không cho chiếc BMW đổi làn, chen vào trước mặt cô thì Cố Nam Đình đã khen ngợi rồi, "Có vội vàng gì đâu, vì an toàn thì cũng nên nhường người ta."

Trình Tiêu nhìn chiếc BMW qua kính chiếu hậu, "Cùng là phụ nữ, nếu tôi nhường cô ta thì rõ ràng là tay nghề tôi không vững rồi."

Cố Nam Đình nói: "Anh tưởng Thương Ngữ làm em bị ám ảnh tâm lý chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!