Chương 15: (Vô Đề)

Tôi đã không còn tìm hiểu vì sao thời gian lại đưa tôi về bảy năm trước với mục đích gì. Tôi chỉ lo rằng, biển người mênh mông, lại không phải em. Cũng may em đã xuất hiện kịp lúc, để tôi có đủ dũng khí đối mặt với những "vật thị nhân phi" không thể quen thuộc hơn được nữa. Tôi không sợ tiêu tốn hết mọi vận may trong cuộc đời này, chỉ cần có thể gặp được em.

xusmile0222___*************************

Vốn tưởng rằng chuyện của Diệp Ngữ Nặc đến đó là chấm dứt, chí ít là ở giai đoạn này cũng chỉ dừng lại tại đó. Nhưng khi Cố Nam Đình đọc được một bài trong tờ báo đặt trên bàn làm việc của Hạ Chí, ám chỉ xa xôi một công ty hàng không nào đó ỷ mạnh hiếp yếu, thì anh mới ý thức được mình đã đánh giá thấp dã tâm và nỗi hận của Diệp Ngữ Nặc.

Là một tờ báo mới, có chuyên mục hàng tuần với chủ đề là việc loại bỏ tiếp viên hàng không.

Những cô gái được lọt qua vòng tuyển chọn đầu tiên đều rất xuất sắc cả về ngoại hình lẫn khí chất. Cho dù cuộc chiến đầu tiên bất lợi, bị loại bỏ, thì kẻ thông minh cũng sẽ mượn sức của báo đài để được nổi tiếng, tăng độ quan tâm. So ra thì Diệp Ngữ Nặc có tâm cơ nặng nhất. Nói chính xác thì cô ta đang trả thù sự đào thải của Cố Nam Đình sau khi anh đã biết tất cả.

Lúc chấp nhận phỏng vấn, cô ta nghẹn ngào: "Tôi tưởng là: Một khi nỗ lực thì sẽ gặt hái thành công. Cho dù không như mình mong muốn thì chí ít mơ ước vẫn còn đó, còn có thể nỗ lực vì nó. Nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, khiến tôi không dám nhắc đến ước mơ nữa, chứ đừng nói là tin tưởng lòng người."

Chuyện không bới thành có là sở trường của phóng viên, nghe ra ý khác lạ, phóng viên lập tức hỏi tiếp: "Đã xảy ra chuyện gì tàn nhẫn mà cô Diệp định từ bỏ ước mơ, thậm chí nghi ngờ cả lòng người vậy?"

Diệp Ngữ Nặc nghe thế liền òa khóc, dẫn đến cuộc phỏng vấn phải tạm ngừng. Đến khi cô ta dần bình tĩnh lại mới có thể tiếp tục. Mắt cô ta hoe đỏ, nói: "Có lẽ là tôi không có quan hệ sâu rộng, không biết quy tắc nghề nghiệp. Nhưng chuyện làm trái lương tâm thì cho dù mơ ước tan vỡ, đá ngọc tan nát, tôi cũng nhất định không làm."

Quy tắc nghề nghiệp? Làm trái lương tâm? Rất khó mà không nghĩ tới quy tắc ngầm, đúng không?

Tổng biên tập đọc xong bài phỏng vấn liền nghệch mặt ra. Anh ta khó mà không nghĩ rằng: Diệp Ngữ Nặc vì không chịu được quy tắc ngầm của lãnh đạo cấp cao nào đó trong Hàng không Trung Nam nên mới bị đá ra khỏi cuộc chơi? Phân tích theo logic thông thường, cô ta là một cô gái yếu đuối, nếu không phải thực sự chịu tủi nhục gì thì làm sao có gan chiến đấu với Hàng không Trung Nam danh tiếng lẫy lừng? Hơn nữa cô ta đúng là có khả năng bị "dìm".

Sau khi suy nghĩ, tổng biên tập ôm theo niềm tin tất thắng, nghiến răng phê chuẩn: "Đăng!"

Thế là đã xuất hiện bài báo quá ngô nghê quá ngây thơ như thế.

Hạ Chí đưa văn kiện cho Lâm Tử Kế xong quay lại thì thấy Cố Nam Đình đứng cạnh bàn làm việc của cô, đang chăm chú đọc báo.

Không cần nghĩ cũng biết anh đang đọc gì, cô hỏi: "Cố tổng, chuyện này đối với công ty chúng ta có được tính là thật không?"

Cố Nam Đình tiện tay đặt tờ báo lên bàn, ngước lên nhìn cô: "Không tính."

Hạ Chí hơi nhíu mày, rõ ràng là bất mãn với câu trả lời qua loa của anh.

Cố Nam Đình quay lưng về văn phòng, lúc đẩy cửa ra còn bổ sung một câu: "Miễn cưỡng được tính là scandal của tôi."

Xem như anh có bản lĩnh, dám thừa nhận cơ đấy!

Lúc ăn trưa, Hạ Chí đập tờ báo xuống trước mặt Trình Tiêu: "Cố tổng nhà cậu hành vi không đứng đắn, gây ra scandal rồi đây!"

Trình Tiêu chậm rãi hưởng thụ bữa ăn của Hàng không Trung Nam, mắt chả buồn ngước lên, mãi sau cô mới thong thả nói một câu: "Nếu ngày nào đó cậu gây họa vì không biết giữ mồm miệng, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu chú ý từ ngữ."

Hạ Chí co ngón tay gõ gõ tờ báo: "Thế nào là chuyện trái lương tâm chứ? Đây rõ ràng là lời chỉ trích gay gắt! Không phải tớ ăn không nói có! Cậu thực sự không quan tâm, hay là giả vờ không để tâm?"

"Tớ quan tâm cái gì? Quan tâm ai?" Trong giọng nói của Trình Tiêu có ý trách móc: "Chỉ trích thì sao? Có chỉ đích danh không? Miệng người hai miếng da, nói thế nào cũng có lý. Cậu có cách chứng minh cô ta nói là thật không? Hay là cậu cảm thấy những người ngồi ở đây..." Cô ngước lên, thong thả nhìn khắp xung quanh nhà ăn công ty gần như đầy ắp người: "Đang bán mạng cho một ông sếp không đứng đắn?"

Hạ Chí đương nhiên không tin Cố Nam Đình lại có "quy tắc ngầm" với Diệp Ngữ Nặc, nếu có thì cũng là với Trình Tiêu, dù sao Diệp Ngữ Nặc cũng không trèo tới đẳng cấp nhan sắc của Trình Tiêu. Nhưng người trong cuộc đã thừa nhận bản thân có scandal, Trình Tiêu, cậu không nhập vai vào vở kịch này thì sao được?

Oán trách thì oán trách nhưng Hạ Chí vẫn nghe ra sự thật trong lời nói của Trình Tiêu, cô nàng cười rất đắc ý: "Đang tẩy trắng cho Cố tổng nhà cậu hả? Tội danh không đứng đắn này lớn lắm, Cố Nam Đình cũng không gánh nổi..."

Trình Tiêu chợt cắt ngang: "Ít nói sẽ có lợi cho cậu hơn."

Hạ Chí lại không chịu hiểu, còn chỉ trích: "Trước kia có nói chuyện thì cậu cũng không chê tớ lắm lời, từ lúc dính vào Cố Nam Đình là cậu thay đổi hẳn."

Lúc này, một giọng nam trầm bỗng xen vào: "Cô ấy dính vào với tôi như thế nào?"

Hạ Chí quay lại, trong phạm vi đường kính năm mét, ngoài nam chính Cố Nam Đình trong câu chuyện ra thì những đồng nghiệp khác đều lùi ra xa.

Đây tuyệt đối không phải chuyện xảy ra một sớm một chiều. Hạ Chí cuối cùng đã biết cảm giác bị bạn bè đâm sau lưng đau đến mức nào rồi.

Là trợ lý thực tập, cô lặng lẽ đứng lên nhường chỗ cho Boss: "Cố tổng, anh đến lúc nào thế ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!