Chương 11: (Vô Đề)

Công ty hàng không chiêu mộ nhân tài xưa nay luôn rầm rộ, dường như vị trí nào cũng có vẻ "cao xa". Đặc biệt là vị trí và nhân sự năm nay Hàng không Trung Nam tuyển dụng so ra nhiều hơn mọi năm, hồ sơ nộp nhiều tới mức phòng nhân sự hoa cả mắt, ngay cả trưởng phòng nhân sự cũng không kìm được lau mồ hôi trán: "Nếu tôi mù rồi thì có tính là bị thương tật do công việc gây ra không?"

Lâm Tử Kế tỏ thái độ như thật: "Tôi sẽ xin Cố tổng cho anh xem sao nhé?"

Trưởng phòng nhân sự khoát tay lia lịa: "Tôi cầm bát cơm của ai cũng sẽ bán mạng cho người đó, có mù mắt cũng là nên làm thôi."

Điện thoại của Lâm Tử Kế lúc này bỗng đổ chuông, anh ta nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó thì cười nói: "Lỡ được thông qua thì sao." Sau đó nghe máy: "Cố tổng, ngài muốn xem hồ sơ của phi công? Vâng, bây giờ tôi sẽ bảo phòng nhân sự gửi sang."

Trưởng phòng nhân sự vừa lấy hồ sơ của phi công ra vừa nghi ngại: "Người mà Cố tổng nên quan tâm không phải là trợ lý của ngài hay sao?"

Lý giải của Lâm Tử Kế là: "Phi công là vua kỹ thuật, Cố tổng là một cơ trưởng dày dạn kinh nghiệm, đương nhiên sẽ đặc biệt quan tâm."

Trưởng phòng nhân sự lẩm bẩm một mình: "Biết sớm như vậy thì hồi xưa tôi đã học phi công rồi."

Năm nay, hàng không Trung Nam đã quản lý bốn khu vực trong nước, tuần đầu tiên sau khi Cố Nam Đình nhậm chức phó tổng đã đề xuất yêu cầu với trung tâm quản lý khu vực, bảo họ tiến hành điều chỉnh nhân sự giữa các khu vực, tiến hành hoán đổi nhân viên phục vụ, đảm bảo cho mỗi khu vực đều có những người mới đảm nhận công việc. Mà lần điều chỉnh này sẽ đưa vào danh sách quản lý nhân sự hàng năm.

Năm nay là năm đầu điều chỉnh, lại cùng lúc với đợt tuyển dụng, Lâm Tử Kế vừa phải phụ trách điều phối nhân viên, lại còn phải thẩm hạch kế hoạch đào tạo người mới mà trung tâm quản lý bay đề ra, bận đến chóng cả mặt.

Kỳ Ngọc lại đúng lúc này đến văn phòng anh ta, yêu cầu: "Trưởng phòng Lâm, em có thể tiếp tục ở lại tổng bộ nữa không?"

Theo quy định văn kiện mới phê duyệt gần đây nhất của Cố Nam Đình, việc điều chỉnh tiếp viên hàng không phải cố gắng suy xét đến việc gia đình nhân viên là dân bản địa. Vì một khi điều động thì một năm có đến bảy, tám tháng là ở đây. Người đã phục vụ ở tổng bộ quá hai năm, nhà lại không ở thành phố G như Kỳ Ngọc chắc là sẽ bị điều đi khu vực khác trước tiên.

Lâm Tử Kế cảm thấy khó xử: "Chắc là em nằm trong danh sách điều chỉnh đấy." Nhưng người sáng mắt đều nhận ra anh ta có ý với Kỳ Ngọc. Tiếc rằng, lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình.

Trước đây vì Lâm Tử Kế ở tầng lớp quản lý, trước mặt người khác thì Kỳ Ngọc cũng rất cung kính, lễ phép với anh ta, nhưng lại ngầm giả vờ không biết tâm ý của anh. Bây giờ, cô ta nói như đã thay đổi vẻ kiêu ngạo thường thấy: "Bấy lâu nay, sự quan tâm anh dành cho em, em đều biết cả, nếu không thì người không có tâm cơ, cũng chẳng dựa dẫm được ai như em đã sớm bị người ta bắt nạt rồi.

Bây giờ em rất lo, lỡ như bị đổi đến khu vực lạ thì nhất thời không thích ứng được."

Lâm Tử Kế đương nhiên cũng không nỡ điều cô ta đi, nhưng nghĩ đến Cố Nam Đình mới nhậm chức, anh không thể hứa hẹn ngay, "Danh sách điều chỉnh nhân viên vẫn chưa xác định lần cuối, anh sẽ xin với Cố tổng thử xem sao."

Kỳ Ngọc lại nghiêng người tới, tay như vô tình cố ý chạm vào Lâm Tử Kế, "Em cũng đã tới độ tuổi bị cha mẹ hối chuyện hôn nhân, thật sự không muốn phiêu dạt bên ngoài nữa. Nếu có thể, xin trưởng phòng Lâm hãy suy xét."

Ánh mắt Lâm Tử Kế trong tích tắc khóa chặt vào gương mặt cô ta, sau đó anh rút tay lại, "Anh biết rồi."

Kỳ Ngọc cười dịu dàng như nước, "Cảm ơn trưởng phòng Lâm", vẻ thỏa mãn hài lòng như đã được phê duyệt.

Đến khi cô ta đi rồi, Lâm Tử Kế mới day huyệt thái dương, nở nụ cười, mà là cười khổ. Thế nhưng, biết rõ cô ta có ý đồ chứ chẳng phải thật lòng, vậy mà tình yêu vẫn chiếm thế thượng phong, lúc đăng ký danh sách cho trung tâm quản lý khu vực, Lâm Tử Kế vẫn điền tên của Kỳ Ngọc vào mục của tổng bộ.

Lúc trình cho Cố Nam Đình ký duyệt, dường như anh cũng không chú ý đến chi tiết này, ký tên ngay không hề chất vấn, sau đó anh hỏi: "Hồ sơ của phi công chỉ có bấy nhiêu?"

Lâm Tử Kế đã đặc biệt xác nhận lại với trưởng phòng nhân sự, mới trả lời anh: "Tất cả hồ sơ phi công nhận được đến ngày hôm nay đều đã gửi cho ngài rồi."

Không có Trình Tiêu. Thời gian thu nhận hồ sơ đã kéo dài hơn một tuần, mà cô vẫn không đến.

Cố Nam Đình ngước lên, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ.

Lâm Tử Kế đợi một lúc mới hỏi: "Vòng thi viết tuyển trợ lý đã kết thúc, vòng phỏng vấn cuối cùng cần ngài..."

Cố Nam Đình bỗng sực nhớ ra gì đó, cắt ngang: "Có Kiều Kỳ Nặc không?"

Lại là Kiều Kỳ Nặc, Lâm Tử Kế trong tích tắc bỗng nảy sinh suy nghĩ phải đăng thông báo tìm người. Anh ta trả lời: "Không có. Ngài có cần xem hồ sơ của ba vị ứng cử viên không?"

Cũng không có, làm sao có thể? Họ đang bắt tay xử lý anh hay sao?

Cố Nam Đình im lặng một lúc, rồi khóe môi xuất hiện một nụ cười sâu xa bí ẩn, anh nói: "Không cần."

Vốn dĩ, anh chưa từng có bất kỳ nỗ lực gì, họ đều ở cạnh anh. Bây giờ lại...

Ánh mắt Cố Nam Đình nhìn vào bưu kiện chuyển phát nhanh có giấy tờ xe của anh trong đó do tiếp tân mới mang tới, quyết định cược một phen, cược rằng họ vẫn sẽ đến cạnh anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!