Tần suất cô gặp rắc rối là bao nhiêu, trong lòng Cố Nam Đình cảm giác thật hiếm có, đặc biệt là hôm qua mới lĩnh giáo xong. Thế nhưng, khiến anh chịu cú sốc ngồi trên xe để cô phóng đi đụng xe người khác thì anh chỉ có thể nói: may mắn không bị đột quỵ.
Không lẽ? Cô cũng vung chi phiếu lên mặt mình?
Không sai, một màn lúc trước Cố Nam Đình đã nhìn thấy. Không biết tiểu thư BMW có thể hiểu được bao nhiêu, nhưng anh đã hiểu đại khái. Nếu như không phải Trình Tiêu dưới cơn thịnh nộ mất đi lý trí, lên nhầm xe đi đụng xe khác. Cô can đảm đâm BMW, phóng khoáng vung chi phiếu, rất giống khí thế vợ cả đánh ghen với kẻ thứ ba.
Cố Nam Đình phục cô. Thế nhưng, hiện tại anh chỉ muốn biết: trước khi anh xuất hiện, cô trải qua bao nhiêu đoạn tình? Ngày hôm nay người đàn ông này, đối với cô ấy quan trọng như thế nào? Khiến cho cô mất lý trí, không để ý đến an nguy của mình đâm vào xe BMW?
Hoàn toàn không để ý tới "Thương thế" của Porsche, Cố Nam Đình bước nhanh, thẳng về phía Trình Tiêu.
Sau cơn mưa ánh sáng rỡ xuyên qua lá cây, khuôn mặt anh dưới nắng trở nên góc cạnh, tóc ngắn tinh tế, Âu phục thẳng tắp, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng, cả người toát ra hơi thở so với khí trời lạnh hơn nhiều.
Cả người mang khí chất tinh anh thật soái...... Không gì sánh kịp! Nhưng hiện tại không phải lúc thưởng thức trai đẹp, Hạ Chí chủ động nói: "Tiên sinh, vô cùng......"
Áy náy chưa kịp biểu đạt hết đã bị chặn lại, giọng Cố Nam Đình trở nên lạnh, mở miệng: "Để cô ấy nói.". Trong giọng nói của anh có nồng đậm mùi vị ra lệnh.
Ánh mắt Trình Tiêu lướt qua cằm anh di chuyển lên trên, rơi vào cặp mắt đen láy mà u ám kia: "Hiện tại tôi biết muốn nói gì rồi."
Ngày hôm qua ở phi trường, anh hỏi cô: "Có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Cô trả lời như thế nào?
Hai tay Cố Nam Đình đút trong túi quần tây, ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô, chậm rãi đợi cô mở miệng.
Trình Tiêu nhún nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ nhận lệnh, cô nói: "Xin lỗi."
Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ nói: "Nếu như anh đang chờ tôi xin lỗi, nhất định phải thất vọng rồi. Con người của tôi, rất ít nhận sai."
Cố Nam Đình không nói lời nào, cũng không biểu cảm gì nhiều.
Đối mặt với hơi thở lạnh nhạt cao ngạo của anh, Trình Tiêu tiếp tục, "Không thì tôi bồi thường cho anh."
Cô chịu thua? Cố Nam Đình cúi đầu nhìn Trình Tiêu, nở nụ cười, "Tôi tưởng sẽ có một tờ chi phiếu ném đến mặt tôi. Vì thế, tôi còn thấp thỏm kích động một hồi."
Lúc này sắc mặt Trình Tiêu trở nên đầy sát khí: "Ngoại trừ nhìn trộm cùng nghe trộm, tôi rất hiếu kì anh còn có bao nhiêu sở thích biến thái nữa."
Cố Nam Đình cũng không giải thích, trái lại khiêu khích Trình Tiêu: "Thế giới tình cảm của cô thật đặc sắc."
"Ý gì đây." Trình Tiêu cười gằn phản pháo: "Những gì anh nhìn thấy, chỉ là một chấm nhỏ của tảng băng chìm thôi."
Anh nhìn thẳng cô, khuôn mặt rõ ràng, không hề biểu cảm.
Nhưng Trình Tiêu biết anh tức giận rồi. Có điều, anh tức giận hay không, đâu có liên quan tới cô?
"Tôi không phải diễn viên, không có nghĩa vụ khiến người ta xem kịch vui miễn phí. Vì thế, trách nhiệm bồi thường lại xe cho anh tính vào "phí xem kịch" đi." Cô nhìn Âu phục anh đang mặc, "Anh có thể báo cảnh sát tôi gây chuyện rồi bỏ chạy. Tin tưởng bằng bản lĩnh của anh sẽ tìm được tôi, lại báo cảnh sát khiến tôi tan cửa nát nhà, không khó."
Lại báo cảnh sát khiến tôi tan cửa nát nhà? Anh là người rảnh rỗi như thế sao?
Cố Nam Đình liếc cô nàng đang kiêu ngạo cãi ngang kia, thật là không có gì để nói.
Trình Tiêu tiếp tục mặc kệ đời, kéo Hạ Chí đi.
Hạ Chí tính tình coi như là bình thường, biết quay đầu lại yếu thế: "Xin lỗi tiên sinh, không phải chúng tôi cố ý, anh sẽ không thật sự làm khó dễ chúng tôi chứ?"
Ánh mắt Cố Nam Đình sắc bén trong trẻo: "Chờ một chút."
Trình Tiêu quay đầu lại, chờ hắn phát hỏa.
Thật muốn hỏi hỏi cô lấy đâu ra tự tin anh sẽ không truy cứu cô lần nữa? Trừ phi ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!