Chương 766: Giải mộng (1)

"Sư phụ, sao người lại bảo Thiếu Dương giết Đạo Phong!"

Thanh âm của Trần Lộ truyền ra từ trong Âm Dương Kính, cô ta thấy Thanh Vân Tử kể về thân thế của Đạo Phong, vốn dĩ đang chăm chú lắng nghe, không ngờ câu cuối cùng lại là như vậy, thất thanh kêu lên, một khuôn mặt kinh hoảng sợ hãi hiện trên mặt kính.

Thanh Vân Tử không để ý tới, dùng Thái Ất Phất Trần tùy tiện vẽ hai nét bút trên mặt kính, hình thành một đạo phong ấn, đem Trần Lộ ép vào trong gương.

Chiêu thức pháp thuật này đơn giản như vậy, nhưng lại thần diệu vô cùng, nếu là ngày thường, khẳng định Diệp Thiếu Dương sẽ muốn học cho được, nhưng lúc này lại chẳng có hứng thú nào mà nghĩ tới.

Vấn đề mà Thanh Vân Tử nói quá nghiêm trọng.

Đạo Phong cùng với hắn chỉ sống cùng nhau không quá mười năm, nhưng trong lúc mình cô độc trên Mao Sơn, ngoại trừ sư phụ ra thì hắn chính là người thân duy nhất.

Hắn tin Đạo Phong tuy trời sinh tính tình quái gở, không có lấy một người bạn, nhưng mà Đạo Phong cũng có tình cảm giống như mình.

"Con…… con làm không được."

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời,

"Hơn nữa con tin tưởng, con với sư huynh sẽ không có một ngày như vậy."

"Chỉ mong là thế, chỉ mong là ta nghĩ nhiều."

Thanh Vân Tử đứng lên, ném Thái Ất Phất Trần trong tay cho Diệp Thiếu Dương, nói:

"Khuya rồi, đi ngủ đi."

Đi đến bên ngoài cửa viện, lại quay đầu nói:

"Mai là ngày xin sâm giải mộng như thường lệ, nhưng mà giữa trưa ta có việc muốn ra ngoài, nếu có nhiều người, sẽ kêu ngươi ra hỗ trợ."

Thanh Vân Tử đi rồi, Diệp Thiếu Dương một người ngồi dưới gốc cây hòe, trong lòng còn vang lại những gì Thanh Vân Tử nói về Đạo Phong, một mớ lộn xộn, nếu…… Thật sự có một ngày như vậy, hơn nữa Đạo Phong thực sự làm chuyện gì tội ác tày trời, mình có thể nhẫn tâm mà giết chết hắn hay không?

Sau khi tĩnh tọa nửa canh giờ, Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói:

"Không thể nào, ta tin tưởng Đạo Phong, sẽ không có một ngày đó xảy ra."

Gió đêm rất lạnh, hắn không thể không quay về ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương gọi Nhuế Lãnh Ngọc, lúc mang nàng đi ăn sáng, có đề cập tới hành trình ngày hôm nay, Nhuế Lãnh Ngọc có chút giật mình hỏi

"Giải mộng, sư phụ ngươi còn làm cả cái này à?"

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười hắc hắc: "Giải mộng trong Mao Sơn thuật là kỹ xảo không có quan trọng, bất quá sư phụ ta dùng cái này để giữ mối quan hệ với người miền núi, mới đầu chỉ khai quang bắt quỷ, nhưng địa phương nhỏ thế này làm gì có nhiều yêu tà như thế, cho nên sau này đổi lại thành giải mộng, mỗi tháng một lần, mỗi lần năm người, việc nhỏ không giải.

"Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu, nói:"Ta cũng chưa từng thấy qua thuật giải mộng của Đạo môn, dù sao cũng không có việc gì, nhìn xem một chút cũng tốt.

"Diệp Thiếu Dương lại nói qua một lần đề nghị của sư phụ, dùng muối tinh diệt trừ Đồng Giáp Thi, Nhuế Lãnh Ngọc cũng có nghe nói qua loại muối tinh này, nhưng không biết nó còn có công hiệu như thế,"Vậy ngươi mau nhanh gọi yêu phó giao nhân của ngươi tới, hỏi nàng một chút xem."

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương thấy thời gian còn sớm, vì thế đưa Nhuế Lãnh Ngọc quay về phòng, Qua Qua còn đang ngủ, nằm hình chữ X trên giường, ngủ say như chết.

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý tới nó, đi vào buồng vệ sinh, đổ nửa bồn nước, tiếp đó mở lòng bàn tay phải, dùng cương khí kích hoạt hồn ấn của Quả Cam.

Chờ đến hồn ấn sáng lên, Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa tay phải, nhỏ một giọt máu lên trên hồn ấn, chờ khi máu lan ra, lật lại bàn tay, để vào trong bồn nước.

Máu hoà tan trong nước, nhuộm thành màu đỏ nhạt, mặt nước tạo nên gợn sóng, sau khi phẳng lặng trở lại, thì hiện ra một khuôn mặt, ngày càng rõ ràng, nhưng khiến cho Diệp Thiếu Dương nghẹn họng mà nhìn trân trối:

Một vị mỹ nữ ngâm mình trong bồn tắm, đầu quấn khăn tắm, cũng may nửa thân mình đều ngâm trong nước, bị bọt xà phòng che khuất, đầu kia bồn tắm lộ ra một cái đuôi lóng lánh ánh kim, ở trong nước mà nhẹ nhàng vẫy đuôi.

"Lão đại, là ngươi à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!