Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói
"Sao có chuyện gì không đúng à?"
"Đây không phải là đồ vật của dương gian sao, như thế nào lại có thể đem xuống được âm phủ?"
Diệp Thiếu Dương nói
"Thế đồ đang mặc trên người ngươi không phải là đồ dương gian sao, vì cái gì có thể mang được xuống đây?"
Tiểu Mã ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn trên người mình nói
"À đúng thế, vì sao vậy?"
Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa giải thích "Sau khi ngươi chết, thì đồ vật gần sát với thân thể đều có thể đưa tới âm phủ, nhưng cũng là thay đổi lại một hình thức tồn tại khác, hơn nữa ta là thiên sư, ta có thể mang theo rất nhiều đồ vật tiến vào, bằng không một đống pháp khí của ta thì làm sao bây giờ, chả lẽ tới âm phủ dùng đôi bàn tay không đấu với bọn chúng à?
"Tiểu Mã nhìn thân thể của mình, có cảm giác như là đã trải qua mấy đời, thở dài"Dĩ nhiên là ta đã thành quỷ hồn….."
Lần đầu tiên đi vào âm phủ, cảm nhận được tất cả dưới đây, đối với Tiểu Mã mà nói thì có một loại cảm giác thật là quái dị, trong đó còn mang theo một cảm giác ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Dương mang hai người nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây, đối diện xuất hiện một con sông, nước sông xanh biếc, phản xạ lại ánh trăng, nhìn qua thật là âm u, có chút thật là dọa người.
Qua Qua nhìn thấy đã kêu lên
"Đã tới Âm thủy hà rồi, tới nơi này là ta có thể tìm được rồi!"
Quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương
"Lão đại đi nhanh, dọc theo con sông này đi một hơi đến hạ du, đi qua một cây cầu, là tới phía bờ nam của âm thủy hà rồi, cách đó không xa là Uổng Tử thành."
Diệp Thiếu Dương lập tức bước nhanh hơn, Tiểu Mã đi phía sau, nhìn trái nhìn phải, nói
"Mọi người đều nói sau khi chết trước là đi Hoàng Tuyền lộ, rồi qua cầu Nại Hà đúng không, đây là Hoàng Tuyền lộ à?"
Qua Qua quay đầu lại nói
"Không phải, Hoàng Tuyền lộ là sau khi người chết đi, còn đây là lão đại dùng pháp lực của thiên sư mà mở ra cửa phụ."
Thấy hắn còn khó hiểu, lại bổ xung thêm một câu
"Thì cũng giống như cổng chính, còn chúng ta thì hiện tại đang đi vào một cái cửa hông, lý giải như vậy ngươi hiểu rồi chứ."
Tiễu Mã gật gật đầu, đang đi bên bờ sông, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng Phanh
, một con gì đó có chút giống như con giun từ trong sông nhảy ra, mở ra cái mồm to đầy máu, nhào về phía hắn, cái miệng mở ra giống như hình cánh hoa bốn cánh, răng nanh đầy miệng, nhìn qua thật là khủng bố.
Con quái vật này còn chưa có tới trước mặt, đã bị Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn tác quất cho một phát, bay trở về lại trong nước.
Thứ gì vậy!
Tiểu Mã vội vàng lui lại bên cạnh mấy bước, âm thanh kinh sợ hỏi.
"Là một con tinh quái mà thôi"
Diệp Thiếu Dương vừa mới nói hết lời, thì nơi mà con tinh quái lúc nãy rơi xuống, nổi lên từng tầng bọt sóng.
Tiểu Mã thì nghĩ chỉ là sóng nước, kết quả là nghe thấy một trận thanh âm quỷ khóc sói tru, từ dưới sông truyền đến, nhìn kỹ lại thì, lập tức kinh sợ đến nỗi hai chân muốn nhũn ra:
Làm gì có bọt sóng nào, mà là có một ít quỷ quái có bộ dạng khủng bố, đang ở trong sông không ngừng phập phồng, một đám đều dùng ánh mắt oán độc mà nhìn mình, tựa như là muốn đem mình nuốt sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!