Chương 411: Giá y thần thuật

"Diệp Thiếu Dương, diệp thiên sư, hãy tha cho ta…."

Hồ Uy đau đớn lăn lộn trên mặt đất, liên tục cầu xin tha thứ.

Thiên sư

Địa tinh chắp tay đối với Diệp Thiếu Dương, có chút không đành lòng trước cảnh này

"ài …. chuyện này có phải là nặng tay quá không?"

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nhìn hắn

"Nếu ngươi biết hắn làm gì với những phụ nữ này, ngươi cũng sẽ giống như ta, cảm thấy trừng phạt như vầy còn chưa có trả hết tội!"

"Nhưng, xé hồn cắn phách như vậy có hay không vi phạm thiên đạo?"

Địa tinh sợ sệt nói.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn

"Thiên đạo là gì, chẳng lẽ hắn làm chuyện thương thiên hại lý, sau đó còn có cơ hội đoạt được hỗn độn chi lực, vĩnh sinh bất tử, như vậy mới tình là thuận thiên đạo sao?"

"Thiên địa đại đạo, nhân quả tuần hoàn, báo ứng tương xứng."

Diệp Thiếu Dương nói tiếp

"Đây là thiên đạo, nếu thiên đạo có sơ xót, vậy thì có người đi thay trời hành đạo, bằng không chúng ta là pháp sư để làm cái gì, thiếu nợ thì phải trả tiền, giết người thì đền mạng, đây là thiên đạo!"

Diệp Thiếu Dương nhớ tới hành vi của Hồ Uy đối với những người phụ nữ này

------đặc biệt là Lý Thu Nga, mặt lạnh lùng, càng nói càng giận, không nhịn được phẫn nộ lên.

Nghe hắn nói Địa tinh cũng hiểu được sự tình, nên không dám mở miệng nữa.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, lúc này hắn mới cầm Thái ất phất trần lên xem, nghiêm túc đánh giá nó, dùng tay vuốt ve, khóe miệng hiện ra mỉm cười hài lòng, lẩm bẩm nói

"Huynh đệ đã từ biệt hơn mười năm, thật ủy khuất cho ngươi."

Một ánh sáng như hòa, từ thái ất phất trần hiện lên, cán trần giật giật, Diệp Thiếu Dương cảm thấy một cổ lực lượng ở phất trần chuyển động theo tay hắn, trong lòng rất là vui sướng.

Đến khi cái miệng cũng bị nhóm nữ quỷ xé ra ăn mất, tiếng kêu thảm thiết của Hồ Uy cũng biến mất, chỉ còn lại nửa cái linh thân còn đang run rẩy vặn vẹo, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến gì đó, vội vàng vẽ ra một đạo phù, dán vào linh thân còn thừa của Hồ Uy, niệm chú ngữ, lôi về phía trước, đem một sợi hồn ảnh kéo ra, lớn tiếng kêu Tứ bảo tới.

Tứ bảo còn đang cùng với Qua qua chiến đấu, vừa đánh vừa lui, đi đến bên này.

"Đừng diễn nữa, Hồ Uy đã chết rồi!"

Nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói thế, Tứ bảo ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, thì thấy một đạo linh phù bay tới.

"Bên trong có sợi mệnh hồn của ngươi, bây giờ đã thành hồn ấn, dán sát vào tâm mạch, ba ngày hồn về như cũ."

Tứ bảo vui mừng, đem mệnh hồn của mình trong linh phù dán ở ngực, đang muốn nói cảm ơn, đột nhiên bụng ăn một quyền thật mạnh, la lên thảm thiết, ngẩng đầu nhìn thấy Qua qua vẻ mặt cười xấu xa đứng trước mặt.

"Đệch, sao ngươi lại đánh thật!"

Tứ bảo ôm bụng mắng.

"Đánh nhau với ngươi muốn nghiện lun rồi, không bằng đánh thật luôn đi, xem thử ai hơn ai"

Tâm thần à!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!