Chương 253: Đàm Tiểu Tuệ Là Ai (2)

Dịch giả: Tang Diệp

Đàm Tiểu Tuệ vẫn ngồi im không nói gì. Ngược lại, mấy người Chu Tĩnh Như cảm thấy tò mò lên bước tới nhìn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt thi thế, tất cả đều ngây ngốc.

Tạ Vũ Tình nhìn thi thể rồi lại nhìn Đàm Tiểu Tuệ, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững:

"Trời ạ, sao lại giống như đúc vậy trời…."

Đàm Tiểu Tuệ nói với giọng yếu ớt:

"Mọi người không cần phải so sánh nữa, cô ấy…. mới thực sự là Đàm Tiểu Tuệ."

Nàng vừa dứt lời, mấy người Chu Tĩnh Như lập tức ngẩn ra.

Diệp Thiếu Dương cười rồi hỏi nàng: Vậy cô là ai?

Đàm Tiểu Tuệ bước đến rồi ôm lấy thi thể dựa vào người mình, rồi nàng khóc như mưa rơi, sau đó khẽ nói:

"Để chị phải chịu khổ rồi."

Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng đặt thi thể xuống rồi ở bên cạnh, sao đó ngẩng đầu lên. Nàng dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương rồi cười thản nhiên:

"Với sự thông minh của anh, thực ra đã đoán ra thân phận của tôi rồi đúng không?"

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi rồi nói:

"Tôi biết, cô chính là con quỷ thứ năm của Ngũ Hành Ban Sơn Trận."

Cái gì! Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình đồng thanh kêu lên. Đằng Vĩnh Thanh cũng chấn kinh, trừng mắt lên nhìn Đàm Tiểu Tuệ.

"Điều này không thể nào!"

Tạ Vũ Tình đứng dậy, nàng nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói:

"Ngươi không phải đã từng nói rằng, ngũ quỷ nhất định phải là năm tên Âm Sinh Chi Quỷ hay sao, cô ấy…. cứ coi như cô ấy là hồn phách của Đàm Tiểu Tuệ, thì cũng không đạt yêu cầu."

"Tôi không phải là hồn phách của Tiểu Tuệ" Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: Tôi là… băng tằm.

Hai chữ băng tằm vừa thoát ra khỏi miệng nàng, ngoại trừ Diệp Thiếu Dương, tất cả mọi người dường như đều bị hóa đá.

Băng tằm! Cổ trùng chí cường của thế gian được Đàm Tiểu Tuệ nuôi dưỡng chính là: Băng Tằm Cực Bắc! Vậy mà nàng lại có thể… là yêu! 

Đàm Tiểu Tuệ quay đầu nhìn lại thi thể đang nằm trên ghế sô pha. Khóe mắt nàng nhỏ lệ, rồi nói:

"Cô ấy mới là chủ nhân của tôi, Đàm Tiểu Tuệ."

Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nhìn nàng, tất cả mọi người cũng đều không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Mọi người đều biết nàng sắp nói ra tất cả, nên đều yên lặng chờ đợi.

Đàm Tiểu Tuệ yếu ớt thở dài một hơi.

Sau đó nàng cúi đầu xuống, rồi xòe hai bàn tay ra, nhìn mười ngón tay của mình:

"Tôi thực sự rất thích cảm giác có được đôi tay này."

Mọi người đều sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được ý nàng: Nàng chỉ là một con băng tằm, mà tằm thì không có tay.

"Tôi là băng tằm, tôi là thủ hộ linh có trách nhiệm bảo vệ gia tộc Đại Vu Tiên, đồng thời tôi cũng là yêu…. Đàm Tiểu Tuệ là chủ nhân của tôi. Những chuyện tôi nói với mọi người trước đó đều là sự thật. Chỉ có điều nhân vật chính không phải là tôi, mà là tiểu Tuệ thực sự.

Cô ấy đến Thạch Thành, vừa học vừa tìm kiếm Kim Soái, nhưng cuối cùng lại mắc phải âm mưu của y, trong khi đấu pháp đã bị y giết chết….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!