Chương 247: Mao Sơn Câu Hồn Thuật

Dịch giả: Thạch Trúc Nguyễn

Biên: Rjnpenho

Trước câu hỏi của Diệp Thiếu Dương, Mã Thừa đáp: Là ông cố của tôi.

Diệp Thiếu Dương cười nói:

"Lúc trước thì phải, hiện tại thì chưa chắc."

Mã Thừa lập tức nhíu mày: Ý cậu là sao?

Diệp Thiếu Dương nói:

"Cho hỏi ông cụ qua đời năm nào?".

Mã Thừa do dự. 

Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói: "Mã tiên sinh, chứng minh thân phận của tôi là chuyện nhỏ, dù cho chỗ này có là địa bàn của cậu đi chăng nữa nhưng tôi vẫn có ít nhất một trăm cách chạy khỏi nơi này mà cậu không làm gì được.

Mặc kệ cậu có tin hay không, bây giờ tôi đang giúp cậu, xin cậu có sao nói vậy, còn nguyên nhân tôi sẽ nói rõ sau.

"Mã Thừa nhìn hắn chằm chằm một lúc, rốt cuốc mới nói thật rằng:"Ông cố tôi qua đời mười hai năm rồi, lúc đầu an táng ở nơi khác, ba năm trước đây mới bốc mộ đem về đây.

"Diệp Thiếu Dương lại nói:"Sau khi bốc mộ cậu thấy hài cốt rồi chứ?

". Thấy Mã Thừa gật đầu, hắn hỏi tiếp:"Có phải di hài đã rã hết chỉ còn lại mỗi cốt thôi không?

"Mã Thừa mặt lộ vẻ giận, lạnh lùng nói:"Xin Diệp tiên sinh đừng nói giỡn, người chết cả năm dĩ nhiên chỉ còn lại cốt, chẳng lẽ còn cái khác?Còn có thịt.

"Diệp Thiếu Dương cười cười chỉ vào phần mộ:"Người chôn dưới đây đã biến thành Nhục thi.Mã Thừa kinh hãi:Cậu nói… Đó là cái gì?Một loại tà linh, cụ thể chưa cần nói rõ, cậu cứ coi đó là cương thi cũng được.

"Mã Thừa hít sâu một hơi, nhìn khắp mộ phần không thấy dấu vết đào bới, hỏi:"Cậu còn chưa khai quan, làm sao cậu biết?

"Diệp Thiếu Dương cười nhạt:"Nếu như đợi khai quan rồi mới nhìn thì làm sao chứng minh được bản lĩnh của tôi, tôi dùng Mao Sơn Thuật để diễn ra kết quả này, muốn biết phải hay không, mở nắp quan tài ra nhìn là biết.

"Mã Thừa còn đang do dự thì Lưu Quần ở một bên vội vã xua tay:"Thiếu gia đừng tin tên này nói nhăng nói cuội, quan tài đâu có tùy tiện mở được, chẳng may động chạm tới phong thuỷ... Theo tôi, tống hết đám này vô đồn cảnh sát, thẩm vấn một hồi thì cái gì cũng ra..."

Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã túm lấy bả vai của hắn, kéo từ trong thân thể hắn ra một bóng người, cả người Lưu Quần mềm oặt chực ngã thì được Diệp Thiếu Dương níu lại mới miễn cưỡng đứng vững.

Diệp Thiếu Dương mỗi tay nắm một người, Mã Thừa với đám tay chân nhìn dáng dấp của hai người lập tức cả kinh không nói nên lời.

Hai người đều là Lưu Quần, vẻ ngoài giống nhau như đúc, chỉ là Lưu Quần bị Diệp Thiếu Dương kéo ra cả người gần như trong suốt, đang ngó qua ngó lại, vẻ mặt mê man, mà Lưu Quần ban đầu thì giống như bất tỉnh nhân sự, thân thể mềm nhũn được Diệp Thiếu Dương xốc ở một bên vai.

Một người phía sau thì thào nói:

"Sao lại có tới hai Lưu Quần, chẳng lẽ..."

Lão Quách bước ra nói rằng:

"Không sai, bên phải là hồn phách của hắn, chiêu này của tiểu sư đệ ta là Mao Sơn Câu Hồn Thuật, có thể tùy ý câu hồn người sống, cái này cần phải có pháp lực cực cao, chỉ có Thiên sư mới làm nổi, các ngươi còn nghi ngờ gì không?"

Diệp Thiếu Dương xách hồn phách của Lưu Quần lên, vỗ vào Quỷ Môn của hắn một cái, lập tức hồn về thân thể. Hắn dùng chiêu này một là chứng minh bản lĩnh, hai là để trị tên tiểu nhân mỏ nhọn kia một mẻ, tuy rằng cho hồn của hắn nhập xác ngay nhưng dù sao hắn cũng đã thực hiện câu hồn, cũng có chút ảnh hưởng tới vận khí.

Đối với pháp sư mà nói, tùy tiện câu hồn người sống sẽ làm tổn hại âm đức, bất quá không nhiều lắm, mà âm đức của Diệp Thiếu Dương so ra cũng như Mã Thừa giàu nứt vách, chẳng qua là tiêu chút tiền lẻ mà thôi.

"Ý, ban nãy là sao? Chuyện gì đã xảy ra?". Lưu Quần gãi đầu, vẻ mặt mê man hỏi.

Bọn tay chân phía sau Mã Thừa nhìn nhau, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương bất chợt khác trước. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!