Từ ngày hôm đó Cao Hạnh Hạnh không còn gặp lại Lục Trạch Ngôn ở trường nữa. Cô từng đến lớp học của anh nhưng chỗ ngồi quen thuộc ấy đã trống không.
Cô không nhịn được mà nghĩ, phải chăng anh đã đi rồi, đến một nơi xa bên kia địa cầu?
Phải rồi, bọn họ thậm chí còn chẳng phải bạn bè, một lời hứa thì có quan trọng gì đâu?
Kỳ thi đại học ngày một cận kề, Cao Hạnh Hạnh có thể nhìn thấy các anh chị lớp 12 đứng ở sân trường chụp ảnh tốt nghiệp, cũng thấy họ tổ chức lễ tuyên thệ.
Ngay cả những học sinh lớp 11 như cô cũng cảm thấy áp lực rõ rệt.
Trong giờ tự học buổi tối, Trác Dao đá nhẹ vào ghế của Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu: "Nói đi."
"Chị Hạnh, chị định thi vào trường đại học nào vậy?"
"Thi được trường nào thì học trường đó, tớ không yêu cầu cao."
"Chị Hạnh ngầu quá."
Câu hỏi của Trác Dao khiến tâm trí của Cao Hạnh Hạnh cả buối tối tự học hôm đó cứ trôi nổi. Cô đang nghiêm túc nghĩ xem có nên đi du học không. Nhưng chỉ vì Lục Trạch Ngôn, dường như lý do ấy chưa đủ thuyết phục.
Trong kỳ thi đại học, trường trung học Hoài Ngọ là điểm thi nên toàn trường được nghỉ.
Kỳ Lạc không có ở nhà, Cao Hạnh Hạnh cũng không về, ở lại trường làm tình nguyện viên cùng Trình Di Khả.
Chiều ngày kỳ thi đại học kết thúc, Cao Hạnh Hạnh viện cớ để không về ký túc xá mà đến đường Hồng Tinh.
Cô mua bánh mai hoa rồi đi đến trước căn tứ hợp viện kia.
Tạ Trình nói Lục Trạch Ngôn sống ở đây.
Cánh cổng đỏ son của căn tứ hợp viện vừa trang nghiêm vừa nhuốm màu thời gian.
Từ bên trong vọng ra mùi trầm hương – mùi hương mà cô từng ngửi thấy trên người Lục Trạch Ngôn.
Cao Hạnh Hạnh ngây người nhìn cánh cổng, bất chợt cánh cổng đỏ son biến thành đỏ thẫm.
Cô ngẩng đầu, bầu trời đã âm u.
Có vẻ sắp mưa.
Cao Hạnh Hạnh bước đi về phía trường, nhưng chưa được vài bước, cô quay lại, gõ cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, quan sát cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Em học sinh, có việc gì không?"
"Cho em hỏi Lục Trạch Ngôn có ở đây không?"
Lúc hỏi câu đó Cao Hạnh Hạnh siết chặt túi bánh trong tay, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ túi đồ ăn truyền ra.
Người phụ nữ ngẩn ra một chút: "Xin hỏi em tên là gì?"
"Cao Hạnh Hạnh."
"Chờ một chút."
Nói xong người phụ nữ đóng cửa lại.
Khóe môi Cao Hạnh Hạnh nhếch lên – vậy là Lục Trạch Ngôn vẫn còn ở đây, vẫn chưa đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!