Chương 50: (Vô Đề)

Chữ "lừa" này quá nặng nề, đè ép đến mức Cao Hạnh Hạnh không thở nổi.

Đầu dây bên kia, giọng nói của Tạ Trình vang lên, có phần kìm nén:

"Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu, nhà tớ thế nào cũng chẳng dính dáng đến cậu, đừng lo chuyện bao đồng."

Cao Hạnh Hạnh đi vào cầu thang thoát hiểm, nắm lấy tay vịn lạnh buốt rồi ngồi xuống.

Trong cầu thang không có điều hòa, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, từng cơn lạnh lùa qua thấm tận tim gan.

Tạ Trình vẫn đang nói:

"Tớ nói thật với cậu, cho dù Lục Trạch Ngôn không lừa cậu, thành thật nói với cậu mọi chuyện, thì mẹ tớ cũng sẽ không quay đầu đâu. Lúc đó bà ấy đã rơi vào trạng thái điên cuồng rồi, chắc chắn sẽ không rút vốn. Thế nên đừng nhận trách nhiệm vào mình, hiểu không?"

Cao Hạnh Hạnh chỉ trống rỗng nhìn ngón tay mình.

"Này, này, này, Cao Hạnh Hạnh, không lẽ cậu muốn khóc à?" Giọng Tạ Trình không vui, có chút tức giận: "Tớ sắp phá sản rồi, mẹ kiếp, cậu tốt nhất là khóc vì tớ đi, đừng khóc vì Lục Trạch Ngôn! Hôm nay tớ nói thẳng luôn nhé, với loại người như anh ta, phụ nữ là thứ rẻ mạt nhất, còn tình yêu lại là thứ đắt đỏ nhất. Anh ta không thiếu phụ nữ nhưng lại không gánh nổi tình yêu, cậu hiểu không?"

"…"

"Cậu và anh ta không giống nhau. Anh ta không xứng với cậu."

Thực ra Cao Hạnh Hạnh hoàn toàn không có ý định khóc, trong lòng cô trống rỗng, cô thậm chí không phân biệt nổi mình nên tức giận hay buồn, hay thất vọng, hay là cảm xúc gì khác…

Khi cô mở miệng, giọng nói yếu ớt vang vọng trong cầu thang:

"Xảy ra chuyện như vậy sao cậu không nói cho tớ biết?"

"Nói cái gì chứ?" Tạ Trình trở mình xuống giường, châm một điếu thuốc: "Nói cho cậu biết là Lục Trạch Ngôn đã lừa cậu? Rồi hỏi cậu, cậu còn muốn tin hay không? Chọn Lục Trạch Ngôn hay chọn tớ? Chọn tình yêu hay chọn tình bạn?"

"…"

"Cái bộ não yêu đương nặng ba lạng của cậu ấy à… Thôi bỏ đi, tớ chửi mấy năm rồi mà cũng không thấy cậu tỉnh ra. Cúp máy đây, tớ muốn ngủ."

Tạ Trình gào lên đòi cúp điện thoại nhưng mãi vẫn chưa cúp.

Cao Hạnh Hạnh cũng không cúp, cầm máy một cách vô cảm.

Nửa phút sau Tạ Trình bỗng cười nhẹ:

"Này, hay tớ nói cho cậu một chuyện vui cho cậu cười chút nhé?"

"Ừm."

"Lần trước không phải tớ nói mẹ tớ tìm đối tượng cho tớ sao?"

"Ừm."

"Nhà bên kia nghe ngóng tin tức xong thì không chịu nữa."

Tạ Trình cười phá lên:

"Ha ha ha! Mẹ kiếp! Tớ lại tự do rồi!"

Cao Hạnh Hạnh: "…"

"Thế nên chuyện này cũng tính là chuyện tốt đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!