Chương 5: (Vô Đề)

Cao Hạnh Hạnh tăng tốc bước chân, cô thực sự sợ rằng trên chiếc xe kia đột nhiên có hai người bước xuống, và trước khi cô kịp cứu Lục Trạch Ngôn thì anh đã bị họ nhét vào xe kéo đi mất.

Lúc đó chẳng phải cô sẽ hối hận đến đập đùi sao?

Càng nghĩ càng gấp, bước chân cô càng nhanh.

Đến nỗi Lục Trạch Ngôn không thể không để ý, anh quay đầu lại.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Cao Hạnh Hạnh chạy nhanh tới.

Ngón tay cô móc vào quai cái ô, hai lòng bàn tay đặt lên cánh tay phải của anh, nửa kéo nửa đẩy anh đi về phía trước.

"Đừng nói gì cả, nghe em."

Môi Cao Hạnh Hạnh không động, lời nói đều ở giữa môi răng, lí nhí không rõ ràng.

Ánh mắt Lục Trạch Ngôn dừng trên cánh tay anh, nơi có hai bàn tay thon thả trắng nõn đang áp lên, qua lớp áo vẫn cảm nhận được hơi nóng của nó.

Hàng mi anh khẽ run, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt cô.

Cao Hạnh Hạnh nào có để tâm đến ánh mắt của Lục Trạch Ngôn, đôi mắt hồ ly lanh lợi tinh anh nhìn ngang liếc dọc, quyết định kéo người đến nơi đông người trước đã.

Nơi đông người nhất gần đây chính là chỗ rẽ phải bán bánh hoa mai ven đường.

Đó là một cửa hàng lâu năm, khi đường Hồng Tinh mở rộng đã cố tình đi vòng qua nó, các cửa hàng xung quanh khác đều đã dời đi, chỉ có đôi vợ chồng già ấy là ở lại.

Nhưng Lục Trạch Ngôn lại muốn rẽ trái.

Lục Trạch Ngôn cảm thấy thật khó hiểu, gọi tên cô: "Cao Hạnh Hạnh?"

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu ngắt lời anh: "Anh im đi."

Lục Trạch Ngôn chưa từng nghe ai nói với mình hai từ này, ngay cả bố mẹ anh cũng chưa từng.

Anh hiếm khi nhíu mày, dừng bước, rồi đưa tay trái ra nắm lấy cổ tay Cao Hạnh Hạnh kéo ra.

Hai tay Cao Hạnh Hạnh lại đặt lên, mắt liếc trái, nháy mắt ra hiệu: "Em mời anh ăn bánh hoa mai."

"Cảm ơn."

Nếu không phải anh tiếp tục gỡ tay Cao Hạnh Hạnh ra, Cao Hạnh Hạnh sẽ nghĩ rằng lời "cảm ơn" này là cảm ơn cô mời anh ăn bánh hoa mai.

Nhưng sự thật là, vẫn là ý tứ từ chối lịch sự như cũ.

Trong lúc hai người giằng co, chiếc xe màu đen dừng lại bên đường.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu, thấy một người đàn ông bước xuống từ xe, gương mặt hoàn toàn là người nước ngoài, mặc vest đen, cao lớn vạm vỡ y hệt bọn bắt cóc chuyên nghiệp trong phim.

"Chạy——"

Cao Hạnh Hạnh hét lớn một tiếng làm Lục Trạch Ngôn giật mình.

Cô kéo Lục Trạch Ngôn chạy nhưng anh không chạy.

Vậy nên chưa chạy được hai bước cô đã bị Lục Trạch Ngôn kéo dừng lại.

Cao Hạnh Hạnh nhìn ra sau, phát hiện "tên bắt cóc" kia vậy mà lại chạy tới, hướng thẳng về phía họ.

Cô không nghĩ ngợi gì, đẩy Lục Trạch Ngôn ra, giơ cán ô xông tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!