Chương 48: (Vô Đề)

Hôm đó, Cao Hạnh Hạnh đặc biệt vui vẻ, thậm chí còn nhảy xuống bậc thang bên cạnh đài phun nước như trẻ con.

Vừa ngồi vào ghế phụ, cô đã lên kế hoạch: "Phía sau khách sạn của em có một quán lẩu bò thập cẩm, em thấy nhiều người xếp hàng lắm."

Lục Trạch Ngôn xoa đầu cô: "Vậy thì đi."

Có lẽ vì là thứ sáu, đã tám giờ tối mà vẫn còn người xếp hàng.

Cao Hạnh Hạnh lấy số thứ tự với ông chủ, ông nói phải đợi khoảng nửa tiếng nữa.

Cô nghĩ nghĩ rồi kéo tay Lục Trạch Ngôn, ánh mắt lúng liếng như có tơ nhện: "Hay anh lên phòng với em trước thu dọn đồ nha?"

Không đợi Lục Trạch Ngôn trả lời, cô đã kéo anh lên vỉa hè, đi về phía trước: "Dù lần trước anh chuẩn bị rất chu đáo, nhưng con gái mà, ai cũng thích dùng mỹ phẩm mình quen tay, anh không thấy lần trước em để mặt mộc suốt hai ngày à?"

Như sực nhớ ra điều gì, Cao Hạnh Hạnh quay đầu lại, hơi ngẩng mặt lên, nhìn anh một cách nghiêm túc: "Lục Trạch Ngôn."

"Ừm?"

"Em trang điểm đẹp hơn hay mặt mộc đẹp hơn?"

"… Cả hai đều đẹp."

Cô hừ một tiếng, không hề giấu giếm sự không hài lòng với đáp án đó.

Thật ra đáp án đúng là gì thì cô cũng không biết.

Giống như tất cả những cặp đôi đang yêu say đắm, con gái luôn thích hỏi mấy "câu hỏi sinh tử" không có đáp án.

Cô tiếp tục kéo anh đi về phía trước: "Mai là thứ bảy, em được nghỉ."

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Công ty sắp xếp ở khách sạn bình dân.

Chuyến công tác lần này chỉ có mình Cao Hạnh Hạnh là nữ nên phòng của cô là phòng giường lớn.

Căn phòng chưa tới hai mươi mét vuông, có một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế, bên cạnh là nhà vệ sinh.

Hôm nay đi bàn công việc, Cao Hạnh Hạnh mặc nguyên bộ vest nữ màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, đi giày da đen buộc dây.

Cô cảm thấy mình như nhân viên bảo hiểm, nhưng Diệp Tử từng khen bộ này rất thanh lịch và chuyên nghiệp.

Thanh lịch hay không thì cô không chắc, nhưng chuyên nghiệp là thật. Vì bộ đồ này như may đo ôm sát cơ thể, khiến cô cực kỳ gò bó, khó cử động.

Cô đá giày ra: "Anh đợi em thay đồ cái đã."

Vali để mở bên cạnh giường, cô ngồi xổm xuống bắt đầu lục tìm.

Cô lấy ra một chiếc áo len dày chui đầu, một chiếc quần jean sáng màu, tiện tay nhét luôn bộ đồ ngủ gợi cảm màu hồng vào ba lô.

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phòng tắm được vây bằng kính mờ mà ngẩn người.

Dù là kính mờ, nhưng vẫn nhìn thấy được bóng dáng mờ mờ bên trong.

Cô nhẹ nhàng gọi anh: "Lục Trạch Ngôn."

"Ừm."

Cô đứng dậy, đi về phía phòng tắm, kéo cửa rồi mới nghiêng đầu nhìn anh: "Anh đừng nhìn trộm đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!