Chỉ trong chớp mắt, dòng thông báo ở phía trên cùng biến mất.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là vào khoảnh khắc đó, Lục Trạch Ngôn vừa chủ động thoát đăng nhập WeChat trên máy tính.
Vì vậy, giờ đây Cao Hạnh Hạnh chắc chắn, Lục Trạch Ngôn đã nhìn thấy.
Sau đó còn rất lịch thiệp tự mình đăng xuất khỏi WeChat máy tính.
Cao Hạnh Hạnh cười gượng hai tiếng, trong lòng bỗng hoang mang một cách khó hiểu, nhưng cô không làm gì sai nên không rõ cảm giác hoang mang ấy đến từ đâu.
Cô muốn nhắn tin cho Lục Trạch Ngôn, lại không biết nên nói gì. Nhỡ đâu anh không để tâm chuyện này, thì lời giải thích của cô chẳng phải là "tự mình đa tình" sao?
Hôm sau có hai chiếc xe buýt lớn được điều đến cổng khu để đưa mọi người ra sân bay.
Trên xe Diệp Tử thấy Cao Hạnh Hạnh ngẩn người, liền chọc vào tay cô: "Sao thế? Vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì à? Tớ vừa thấy Hạ Khiêm cười với cậu mãi đó."
Chuyện từ chối Hạ Khiêm, Cao Hạnh Hạnh đã nói rõ ràng tối qua qua WeChat. Nhưng Hạ Khiêm cứ kiểu "mặt dày ăn vạ" khiến cô cũng thấy hết hồn.
Lúc nãy mọi người chen nhau ở cổng khu làm việc, cô sợ làm mất mặt anh ta nên quyết định lên đến sân bay sẽ gọi riêng ra nói rõ.
Đến sân bay Cao Hạnh Hạnh đứng cạnh xe buýt đợi hành lý, vừa nhận hành lý từ bác tài quay người lại thì thấy một người đứng ở cửa kính.
Lục Trạch Ngôn mặc áo khoác màu đỏ rỉ sắt, vẫy tay với cô.
Cao Hạnh Hạnh ngạc nhiên một lúc rồi giao vali cho Lăng Phúc.
Khi cô chạy tới Lục Trạch Ngôn mỉm cười rất ôn hòa.
"Sao anh lại tới đây? Tiễn em hả? Sớm vậy? Xem ra anh cũng không bận rộn đến mức không có thời gian nhỉ."
Lục Trạch Ngôn dừng ánh mắt trên gương mặt cô, hỏi han: "Hết cảm rồi chứ?"
"Hết rồi." Cao Hạnh Hạnh đảo mắt: "Mà sao anh biết em bay giờ này? Em nhớ là chưa nói với anh mà."
"Muốn biết thì tự nhiên sẽ biết thôi."
Cao Hạnh Hạnh giơ ngón cái: "Tổng giám đốc Lục lợi hại thật!"
Thực ra là Lục Trạch Ngôn quyết định đến vào phút cuối.
Anh từng bị mất ngủ, về nước dùng thuốc mới khá hơn, nhưng tối qua lại chẳng chợp mắt nổi – vì vô tình thấy có người đàn ông khác đang dai dẳng bám lấy cô.
Lục Trạch Ngôn nhấc mi mắt đang mỏi mệt lên, đưa mắt nhìn ra sau lưng Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh ngoái đầu lại, nụ cười khựng lại.
Ngay khi nhìn thấy Hạ Khiêm, Cao Hạnh Hạnh dường như hiểu ra lý do Lục Trạch Ngôn tới.
Lục Trạch Ngôn khẽ vỗ vai cô, ý bảo cô qua đó đi.
Cao Hạnh Hạnh chậm rãi bước lại, lấy hộp nhẫn từ túi ra: "Hạ Khiêm, tối qua em nói rất rõ ràng qua WeChat rồi… Cái này, trả lại anh."
Hạ Khiêm không nhận hộp nhẫn, lùi về sau một bước, liếc mắt nhìn Lục Trạch Ngôn, gương mặt như bị tổn thương: "Là vì anh ta sao?"
Cao Hạnh Hạnh cũng liếc sang nhìn Lục Trạch Ngôn.
Cô nhìn anh, khẽ nói: "Hạ Khiêm, anh hiểu lầm rồi, em không thích anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!