Chương 46: (Vô Đề)

Cao Hạnh Hạnh đương nhiên sẽ không nghĩ giữa Lục Trạch Ngôn và Trọng Duệ Chi có gì mập mờ.

Nếu có thì Lục Trạch Ngôn đã chẳng mời cô đến đây, hoặc trong lúc cô đang ở đây, anh cũng sẽ không mời Trọng Duệ Chi đến.

Trễ thế này, chắc hẳn là có việc quan trọng nên cô ấy mới tới.

Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới nhận ra, Lục Trạch Ngôn không mặc đồ ngủ, cũng không phải đồ ở nhà, càng không phải bộ đồ buổi chiều hôm nay.

Chắc là do Trọng Duệ Chi đột nhiên đến nên anh thay quần áo chỉnh tề để tiếp cô ấy.

Thật vậy, trạng thái vừa rồi của hai người đúng như anh từng nói, là quan hệ đối tác.

Không có sự thân mật nào hơn.

Hơn nữa, lúc Trọng Duệ Chi rời đi còn nói câu: "Hy vọng không làm phiền hai người."

Rất rõ ràng, cô ấy đã tách mình ra khỏi Lục Trạch Ngôn.

Lục Trạch Ngôn cúp máy rồi mới bước lại gần.

Anh ngồi xuống bên cạnh Cao Hạnh Hạnh, nắm lấy tay cô hỏi: "Còn thấy khó chịu chỗ nào không?"

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu.

Lục Trạch Ngôn lại đứng dậy, không biết từ đâu lấy ra một cái nhiệt kế mới chưa bóc, mở ra rồi lại đo nhiệt độ cho cô.

Cao Hạnh Hạnh thấy mình có phần tiểu nhân, hóa ra Lục Trạch Ngôn thật sự chỉ lo cô sốt lại chứ không phải muốn "dụ" cô tới khách sạn.

Vừa nãy nghe Lục Trạch Ngôn gọi điện, Cao Hạnh Hạnh còn tưởng nửa đêm khách sạn chỉ chuẩn bị được đồ ăn đơn giản, nhưng không phải, món điểm tâm nhỏ cũng có đến năm sáu loại.

Cô lấy một cái bánh bao hình thỏi vàng, vừa xé ra vừa ăn: "Lục Trạch Ngôn, có phải anh cực kỳ bận không?"

Lục Trạch Ngôn vốn không có hứng ăn uống, anh ngẩng lên, dịu dàng đáp: "Không ra ngoài bàn công việc với cô ấy là vì sợ em nửa đêm khó chịu mà anh lại không có ở bên."

Câu trả lời của Lục Trạch Ngôn hoàn toàn không ăn nhập gì.

Cao Hạnh Hạnh ngẩn người một lúc mới hiểu ra, anh chắc nghĩ cô đang ghen với Trọng Duệ Chi nên đang giải thích.

Cô cúi đầu cười lén, sao ăn bánh bao thôi mà cũng ngọt thế này.

Nhưng chiếc bánh bao trong tay cô không phải loại bình thường, bên trong là nhân trứng chảy, bị cô xé vỡ, nhân trào ra ngoài.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Lục Trạch Ngôn đã nhanh tay rút khăn giấy ướt, kéo tay cô lại, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau sạch.

Cao Hạnh Hạnh nhìn anh, bỗng nhiên có một nỗi buồn tràn ngập không báo trước: "Anh sẽ quay lại nước M à?"

Giống như trước kia, đi một cái là mấy năm.

Có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.

Trong những năm đó, nước M với Cao Hạnh Hạnh chính là khoảng cách rõ ràng nhất giữa cô và Lục Trạch Ngôn.

Cô từng dũng cảm đuổi theo đến tận nước M, nhưng cuối cùng chỉ có thể chia tay với anh.

Đó là khoảng cách cô không thể vượt qua, là nỗi ám ảnh cô chẳng dám đối diện.

Lúc này đây, cùng với sự khó chịu trong người, cộng thêm sự dịu dàng chu đáo của Lục Trạch Ngôn, cảm xúc cứ thế trào dâng.

Lục Trạch Ngôn khựng tay lại, lau sạch chỗ nhân trứng dính trên đầu ngón tay cô: "Chỉ quay lại khi có việc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!