Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, thời tiết ở Ngọc Hòa trở nên thất thường. Hôm qua còn gần ba mươi độ, vậy mà do cơn mưa lúc rạng sáng, hôm nay chỉ còn hơn mười độ.
Cao Hạnh Hạnh mới ở lại Ngọc Hòa chưa được mấy ngày, đã lại theo hai tiền bối trong nhóm đi công tác đến Dụ Nam.
Cô học đại học ở Dụ Nam bốn năm, nên rất thông thạo nơi này.
Cô không quên công việc này có một phần nhờ thầy Vương viết thư giới thiệu giúp.
Nhân lúc rảnh Cao Hạnh Hạnh gọi điện cho thầy Vương, nói muốn mời thầy ăn cơm.
Thầy Vương từ chối, nói đang bận.
Quả thật là bận. Khi Cao Hạnh Hạnh mua ít trái cây đến ký túc xá giáo viên thăm thầy, ông không có ở đó. Hỏi thăm mấy giáo viên khác mới biết tháng sau ông có một buổi hội thảo chuyên đề.
Lục Trạch Ngôn từng hứa sẽ liên lạc với Cao Hạnh Hạnh mỗi ngày — và anh đã làm được.
Tuy nhiên Cao Hạnh Hạnh cảm nhận rõ rằng Lục Trạch Ngôn thật sự rất bận, và ngày càng bận hơn.
Tin nhắn WeChat anh trả lời ngày một trễ hơn. Có lần sáng cô dậy xem điện thoại thấy anh trả lời lúc hơn hai giờ sáng.
Cô cũng bận rộn, ở lại Dụ Nam hơn nửa tháng.
Nhưng dự án đàm phán rất suôn sẻ, nghĩ đến sẽ có tiền thưởng cô lại càng hăng hái làm việc.
Ngày cô quay lại Ngọc Hòa là một ngày âm u, về đến nhà lúc hơn bảy giờ tối.
Cô không sắp xếp hành lý ngay mà mở máy tính xách tay ra viết báo cáo trước.
Trình Di Khả đặt đồ ăn ngoài cho hai người, thấy Cao Hạnh Hạnh không ăn liền hỏi: "Giờ cậu phải thường xuyên đi công tác hả?"
"Chắc là vậy." Cao Hạnh Hạnh múc một thìa cơm bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gõ máy: "Tớ nghe các tiền bối nói, nhân viên phòng nghiệp vụ trong hai năm đầu gần như luôn đi công tác, sau đó mới ổn định hơn."
"Vậy chẳng phải cậu lỗ tiền thuê nhà à?"
Phòng của Cao Hạnh Hạnh có nhà vệ sinh riêng nên khi chia tiền thuê thì cô trả cao hơn Trình Di Khả, nhưng giờ mỗi tháng cũng chẳng ở được mấy ngày.
Trình Di Khả ăn xong, buộc túi rác lại: "Sau này tớ trả phần nhiều hơn nhé."
Cao Hạnh Hạnh bật cười, trêu: "Sao? Cậu định chiếm phòng tớ à?"
"Không phải ý đó." Trình Di Khả lườm cô một cái: "Tớ thấy cậu thiệt thòi quá, một tháng mà chẳng về được mấy ngày."
"Lo gì cho tớ?" Cao Hạnh Hạnh chống tay lên má, nhướng mày trêu chọc: "Gần đây tớ lạnh nhạt với cậu à?"
Trình Di Khả: "……"
Nhắc đến tiền thuê nhà, Cao Hạnh Hạnh cầm điện thoại trên bàn mở Alipay.
Danh sách tin nhắn toàn là thông báo đỏ chưa đọc.
Cô mở khung trò chuyện với Kỳ Lạc, phát hiện cuối tháng trước anh lại chuyển cho cô một khoản.
Là tiền thuê nhà anh trả giúp cô.
Cô liền chuyển sang WeChat, đắc ý nhắn cho Kỳ Lạc:
Cao Hạnh Hạnh: [Anh, giờ em không cần anh trả tiền thuê nhà giúp nữa, em có lương rồi!]
Viết xong báo cáo cũng gần nửa đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!